Rasma mở hai tay ra, nhìn xem lão Hoven và Dis đang ngồi ở trước mặt.
Dis không để ý đến Rasma mà chỉ nhắm chặt hai mắt.
Bây giờ ba người đã có một cái thói quen, mỗi một buổi chiều, cũng sẽ ở nhau
uống trà muộn đến lúc bữa tối.
Rasma tiếp tục nói: "Karen cũng đã làm đại diện Đại tế tự, cho dù nó là tàn dư
Ánh Sáng thì cũng không còn ý nghĩa, mẹ nó ngay cả Ánh Sáng Thần Giáo
cũng đã được tái thiết, hơn nữa còn leo lên trang đầu của Tuần Báo Trật Tự!"
Lão Hoven: "Chân mọc ở trên người của ngươi, là do bản thân ngươi không đi."
Rasma: "Ta..."
Lão Hoven: "Dựa theo truyền thống của Trật Tự Thần Giáo các ngươi, Đại tế tự
được hưởng quyền pháp lý tối cao, Đại tế tự tiền nhiệm như ngươi khi gặp Đại
tế tự đương nhiệm thì cũng phải hành lễ, ngươi mau trở về dập đầu quỳ chào
cháu trai của ta đi."
Rasma nắm chặt nắm đấm, đứng người lên, trừng mắt nhìn lão Hoven: "Trật Tự
Thần Giáo không có vụ dập đầu hành lễ!"
Lão Hoven cười nói: "Được rồi được rồi, mỗi ngày đều cứ làm một lần, rõ ràng
là bản thân mình không muốn rời khỏi chỗ này, lại luôn muốn nghĩ là mình bị
tạm giam ở đây.
Đúng rồi, ngươi có được chiêu mộ không, ta nghe nói, Trật Tự Thần Giáo các
ngươi đang triệu tập thần quan cao tuổi.
Vị Đại tế tự tiền nhiệm như người thì dù sao cũng nên chủ động làm tấm gương
sáng, đứng ra làm nhóm hy sinh đầu tiên?”
Rasma rất buồn bực mà nói: "Ta báo danh, nhưng theo trình tự thì ta đứng ở
cuối cùng."
Lão Hoven: "Tấm màn đen!”
Rasma: "Đó là bởi vì ta là người trẻ tuổi nhất ở trong Thần Điện!”
Bên ngoài có tiếng còi xe tang, hẳn là Mason đón khách mới về, trong sân dưới
lầu rất nhanh có tiếng chửi của Mary cất lên: "Đáng chết, vì sao không để hộ lý
của viện dưỡng lão tắm rửa sạch sẽ cho khách trước thế, làm như thế này thì
biết chuẩn bị bữa tối kiểu gì nữa!”
Lão Hoven không khỏi cảm thán nói: "Dis, xem ra bây giờ, ngươi để người
trong nhà rời xa giới giáo hội là đúng."
Dis từ từ mở mắt ra, mở miệng nói: "Dấu ấn tinh thần mà ta để lại nơi đó truyền
cảm giác về, Địa Huyệt, lại chấn động.”
Lão Hoven nghi ngờ nói: "Sao rồi, lần này rốt cục tên kia muốn ra ngoài rồi
sao?"
Rasma: "Bia mộ Thần Điện sẽ trấn áp nơi đó, cho dù hắn ta ra ngoài thì cũng sẽ
bị bia mộ đưa đi."
Dis đứng người lên, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai lão Hoven.
"Đi."
Lão Hoven lên tiếng, cả người biến mất, hóa thành một quyển sách, rơi vào
trong tay Dis.
Rasma cũng đứng người lên, hỏi: "Ở đó đã được bố trí xong từ sớm, ngươi còn
muốn đi sao?"
"Ừm."
"Dis, ngươi tò mò về vị Thần Địa Huyệt thần bí kia như vậy sao?"
"Nếu lần trước Ranedal không có ở đây, có lẽ hắn ta đã ra ngoài rồi."
"Ngươi đang có ý gì? "
"Ở trong địa huyệt kia, có hai vị Thần."
Rasma lập tức mở to hai mắt nhìn: "Tình báo quan trọng đến như thế sao ngươi
không báo về cho Thần Giáo, như thế thì Thần Giáo mới có thể bố trí kịp thời,
sẽ sắp xếp đợt nhân lực thứ hai."
"Không cần, ta tự đi xem."
"Ta cũng đi cùng!”
Dis nhìn Rasma, không nói gì.
Rasma: "Dis, cái ánh mắt này của ngươi là có ý gì, mặc kệ như thế nào đi nữa,
ta cũng có được mảnh vỡ Thần cách, hơn nữa dạo gần đây ở lại nơi này thì cảnh
giới của ta cũng củng cố rất khá.” Dis đáp: "Có những chiến trường, các cá thể
ở dưới Thần linh không có tư cách tham dự."
Rasma trầm mặc, loại cảm giác này rất quen thuộc, loại đối thoại này cũng rất
quen thuộc, những ký ức đã bị phủ bụi bắt đầu trở về.
Bút ký Nguyên Lý thì bắt đầu lật giấy, mang theo sự hưng phấn của một người
sùng bái: "Dis, bây giờ ngươi có thể thành Thần rồi sao?”
Dis nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ: "Áp chế kỷ nguyên của Thần Trật Tự
càng ngày càng yếu."
Dừng một chút, Dis nói:
"Không xác định nhưng có vẻ như là còn có chút cơ hội.”
…
Địa huyệt yên tĩnh một khoảng thời gian lại phát ra tiếng nổ vang thêm một lần
nữa.
Trước lúc đó, không có một chút dấu hiệu nào, mà sức mạnh được giải phóng ra
cũng vô cùng dữ dội.
Cũng may, Trật Tự Thần Giáo đã sớm chuẩn bị phòng ngự xong đối với các nơi
có Thần linh ẩn nấp trên thế giới.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười chói tai truyền ra từ chỗ sâu trong địa huyệt, ngay sau đó, một cột
sáng to lớn màu đỏ máu bắn lên, thế giới phía trên địa huyệt là không có bầu
trời, chỉ có vách đá mênh mông vô bờ.
Được cột sáng dẫn dắt, vách đá bắt đầu hòa tan, những hài cốt yêu thú bị lưu
giữ bên trong bắt đầu rơi xuống.
Một bàn tay gầy guộc lại to lớn, nhô ra từ phía dưới bắt lấy phần rìa ngoài.
Sự chấn động kinh khủng lấy nơi này làm tâm điểm mà truyền lại toàn bộ về thế
giới địa huyệt, tất cả chủng tộc sinh sống ở nơi này, đều cảm giác được một cảm
giác nhịp tim tăng nhanh.
Rất nhanh, xung kích càng chân thật hơn so với cảm nhận từ trong nội tâm xuất
hiện, những hài cốt bị phong ấn vô số năm tháng ở trong vách đá phía trên bắt
đầu rơi xuống rồi phục sinh, tiếng gầm thét phóng đến những chủng tộc sống ở
lân cận trong cái thế giới địa huyệt này.
Năm bia mộ vốn đang yên tĩnh gần đó toàn bộ phóng lên tận trời.
Bia mộ vỡ ra, năm người cao lớn mặc thần bào Trật Tự xuất hiện, bọn hắn cùng
nhau ra tay, cắt đứt cột sáng kia. Đúng lúc này, Dis bước từ trong trận pháp dịch
chuyển ra.
Một ông lão trong số năm người mở miệng nói: "Ngươi lại tới, ta đã nói rồi, nơi
này, không cần đến ngươi, muốn chết thì từ từ đi xếp hàng đi."
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha!”
Những bóng người bước ra từ các bia mộ khác cũng phát ra tiếng cười. Dis
không có cãi lại mà chỉ ngồi xuống tại chỗ.
Một quyển sách được đặt ở trên đầu gối, ngay sau đó, còn có một thanh lưỡi hái
được Dis cắm ở trước người.
Vào thời điểm này, giải thích cũng không có ý nghĩa, Dis cũng không cần đi
giải thích.
Cũng như năm người trong bia mộ kia đã nói, mọi người đi xếp hàng.
Địa huyệt bắt đầu rạn nứt, không ngừng mở rộng, cuối cùng, một vị Thần linh
toàn thân mục nát không chịu nổi lộ ra chân thân, Thần uy mạnh mẽ khuếch tán
ra bốn phía xung quanh.
Năm bóng người cùng nhau thi triển thuật pháp, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự
tràn ra từ trên người họ, hình thành phong cấm cấm kỵ, trói buộc cơ thể Thần
linh.
Thần linh bắt đầu giãy dụa, năm bóng người tựa như là năm ánh nến mà càng
không ngừng chập chờn, nhưng từ đầu đến cuối lại không dập tắt.
Lập tức, năm người bắt đầu thiêu đốt, ngọn lửa Trật Tự lan theo Xiềng Xích
Trật Tự tràn đến trên người của Thần linh, để cho vị Thần đã sớm khô héo và vô
cùng suy yếu vì ẩn núp cả một cái kỷ nguyên sớm cảm nhận được sự quyết
tuyệt và ác ý của Trật Tự. Năm người vừa tự thiêu đốt vừa cùng lên tiếng cầu
nguyện, giống như là đang thản nhiên nghênh đón sự giải thoát của mình, lại
giống như đang cất lời cáo biệt cuối cùng với thế giới này:
"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại! "
Dis ngồi ở đằng xa xa đang yên tĩnh chờ đợi yên lặng nói thêm một câu:
"Do ta nuôi lớn."