đến, sau khi trông thấy Philomena và Richard ngồi ở trong thì xoay người nói
với bọn họ:
"Bên ngoài có đỗ một chiếc xe rác, phía dưới đống rác có cất giấu không ít bộ
thi thể, hai người các ngươi giúp ta xử lý những thi thể này thông qua con
đường của bộ môn, đã rõ chưa?"
"Đã rõ thưa chủ nhiệm." Richard lập tức gật đầu đứng người lên.
Philomena cũng gật gật đầu, cùng đi theo Richard ra ngoài.
Neo ngồi xuống, cầm lấy tách cà phê cũng không biết là ai uống ở trên bàn, bỏ
thêm vào trong mấy viên đường và nước đá, sau đó "Ừng ực ừng ực" uống một
hơi cạn sạch.
Karen vỗ tay phát ra tiếng, gọi người phục vụ: "Phục vụ, làm phiền lấy giúp một
ly nước đá."
"Được rồi, thưa ngài."
"Hô, ta chết khát rồi." Neo vừa nói vừa liếm môi một cái, "Cậu có dám tin
không, khi nãy ta đang tưởng tượng mình uống máu ướp lạnh đấy."
"Ngài đang lo lắng Bernie sẽ kiểm tra mình à?" Karen hỏi.
Neo nhẹ gật đầu, nói: "Bernie sẽ không bỏ qua việc hoài nghi ta và cậu, mặc dù
thật ra thì cậu còn đáng nghi hơn cả ta. Khi trị liệu chắc chắn hắn ta có mang
theo tâm tư khác, nhưng đối với ta thì cũng không chắc, để Richard và
Philomena giúp ta xử lý mấy cái thi thể kia thông qua con đường của bộ môn,
nếu như Bernie có để ý mà nói thì nhất định có thể cảm giác được.
Hắn không muốn nhìn vậy thì không quan trọng; còn nếu như hắn muốn nhìn,
vậy cứ để cho hắn nhìn, dù sao thì chuyện trong cơ thể ta có huyết thống của Dị
Ma Khát Máu ở trong giáo cũng đã được công khai.
Nhưng mà ta cho hắn thêm một điều bất ngờ, hẳn là có thể để hắn phát hiện
được cấp bậc Dị Ma Khát Máu của ta cao hơn một chút so với tư liệu được ghi
lại ở trong giáo.
Cấp trên muốn tìm hiểu bí mật của cậu, thì dù gì cậu cũng phải để hắn bắt được
một chút, như vậy thì trong lòng của hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút."
Neo thích tìm thú vui, nhiều khi làm việc cũng sẽ lộ ra vẻ rất điên cuồng, nhưng
hắn có thể luôn luôn tìm kiếm thú vui mà đến tận bây giờ còn chưa bị lật xe, đó
đã là sự chứng minh tốt nhất cho tâm tư kín đáo của hắn.
Karen trêu chọc nói: "Gặp được kiểu cấp trên như vậy, ngài có cảm giác ra
sao?"
Neo nhún vai, trả lời: "Cảm giác gì? Khẳng định không có người nào đó hạnh
phúc như cậu, cấp trên của mình thế mà cũng giống như mình, đều là nội gian."
"Không còn sớm, chúng ta có thể xuất phát sao?"
"Ta còn chưa ăn cơm."
"Phục vụ, đóng gói hai phần cơm mang theo cho ta."
"Đợi chút nữa, cậu lái xe gì tới?"
"Chiếc xe limousine kia của ngài."
"Vậy vẫn phải chờ thêm chút nữa, để ta phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo một
chút, ta sợ làm bẩn xe của mình."
Karen lái xe, Neo ngồi ở vị trí kế bên tài xế mà ăn cơm.
"Ngài đã liên lạc với vị thần quan ngoại giao Dalis kia hay chưa?"
"Không có." Neo uống một hớp nước rồi nuốt thức ăn trong miệng xuống, "Chỉ
đơn thuần là đi tìm kiếm chút vận may, ta cảm thấy có thể sẽ có thu hoạch, bởi
vì cửa ải khó khăn nhất chúng ta đã vượt qua, chẳng khác gì là cưỡi ngựa đi
xuống dốc núi, bất kể phía dưới nói thế nào, vận thế chắc sẽ nghiêng về phía
của chúng ta, cũng không thể nào cả chặn đường đều long đong được."
"Nếu không biết thì ta còn tưởng rằng gần đây ngài vừa chuyển chức sang bộ
môn xem bói đấy."
"A, những người kia đều là một đám thầy bói mù, lúc trước khi tiếp xúc với bọn
hắn, việc mà bọn hắn bói ra mà ngay cả bọn hắn còn không dám xác định, hơn
nữa còn có một đống lớn những chuyện kiêng kị.
Lần trước không phải bởi vì chuyện của Phiếu Trăng Tròn mà lên trên sân
thượng bệnh viện sao, ta có biết một tên nhậm chức trong bộ môn xem bói, trực
tiếp tự sát đấy."
"Thảm như vậy sao?"
"Đúng vậy, không chỉ có thiếu tiền của bọn cho vay nặng lãi, còn vay mượn rất
nhiều phiếu điểm của các đồng nghiệp khác, sau đó năng lực chịu đựng tâm lý
không nổi, tự mình dùng súng lục thuật pháp mà đục một lỗ lên trên ngực."
"Đây là vận mệnh không công bằng, có người ngực thủng một lỗ không chết mà
còn có thể trả sạch nợ."
...
"Vicole, còn có thể trở về sao?"
"Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, những việc này, chúng ta sẽ xử lý."
"Ta chỉ muốn con của ta, ta chỉ muốn nó có thể bình an trở về, Dalis, ta van cầu
ngươi, vận dụng một chút quan hệ của ngươi trong Lôi Đình Thần Giáo, mau
cứu Vicole, mau cứu nó, ta van xin ngươi.
Tất cả mọi sai lầm đều là do ta, không có quan hệ gì với Vicole, nó vẫn luôn gọi
ngươi là cha, kêu suốt nhiều năm như vậy, không phải sao?"
"Ta sẽ cố hết sức."
Dalis khẽ vuốt phía sau lưng của người phụ nữ, lòng bàn tay ngưng tụ ra một
luồng ánh sáng dìu dịu, hai mắt của người phụ nữ nhắm nghiền, chìm vào giấc
ngủ say, nhưng lúc ngủ say, vẫn còn đang lẩm bẩm cái tên "Vicole".
Đắp kín chăn cho người phụ nữ, Dalis đứng người lên, đi tới cửa phòng ngủ,
dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía giường.
Trong ánh mắt của hắn không có hận thù, ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Hắn ta thật sự không hận cô ấy, bởi vì hắn biết một đêm kia cô ấy đã điên cuồng
giãy dụa như thế nào, cô ấy cũng giống như hắn, đều là người đáng thương
trong cái nhà này, sinh ra để chịu tội.
Dalis bước xuống cầu thang, không khí trong nhà vô cùng đè nén, dù sao thì
cũng đã xảy ra chuyện lớn đến như vậy.
Hắn tự mình pha một tách cà phê cho bản thân, sau đó không quan tâm ánh mắt
của những người khác xung quanh, đi về hướng tầng hầm.
Tầng hầm có nhiều lớp cấm chế, Dalis mở ra từng lớp một, lớp cuối cùng hắn
không giải được, nhưng người ở bên trong đã phát giác được hắn đến, chủ động
mở cấm chế ra.
Dalis đi vào bên trong, nơi này là một cái sảnh trận pháp hình tròn, lúc này, chủ
giáo Dorford đang quỳ sát trước một trận pháp truyền tin mà tiến hành kêu gọi.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng trạng thái tinh thần của vị Chủ giáo vào lúc
này rất kém.
Trong trí nhớ của Dalis, còn chưa hề nhìn thấy qua thời điểm nào mà cha mình
tiều tụy như vậy.
"Con đã trở về rồi sao."
Chủ giáo Dorfort xoay người, nhìn xem Dalis.
"Ừm, ta trở về, muốn hiệp trợ điều tra."
"Bọn chúng là muốn nuốt chửng cả nhà chúng ta, Vicole là cái thứ nhất, anh con
là người thứ hai, con là người tiếp theo... Cuối cùng, sẽ là ta."
"Ừm, xem xét tình huống trước mắt thì là như vậy."
Dalis ngồi xuống ở bên cạnh.