phải làm cái gì."
Karen đưa tay sờ sờ đầu Pall, nói: "Ta biết, người có bối phận lớn, đều khó
tránh khỏi đôi khi sẽ lải nhải." Pall lườm Karen một cái.
Lúc này, Kevin đi đến, trước tiên nó lắc lắc cái đuôi với Karen, sau đó theo thói
quen đi đến trước cái đệm nằm trong phòng mình.
Sau đó, nó trầm mặc.
Mặc kệ là làm một vị Tà Thần hayy là làm một con chó, đối với cái đệm của
mình, đều có ý thức lãnh địa rất mạnh.
Nó biết có không ít người trong nhà sẽ vào trong phòng đọc sách này, nhưng nó
thật sự không biết ai sẽ ngồi lên trên cái đệm nằm của mình, quả thực còn chó
hơn cả mình.
Nhưng mà tính tình của Kevin vẫn rất tốt, ít nhất là những lúc ở trước mặt
Karen và Pall như bây giờ. Nó bò người đi, nằm ở trên thảm, không đi đụng vào
cái đệm nằm đã bị ô uế của mình.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Karen nhận điện thoại, bên kia đầu dậy điện thoại truyền đến âm thanh của
Ashley: "Đội trưởng, là tôi đây."
"Ừm."
"Đội trưởng, việc lần trước tôi nói với ngài đã làm xong rồi."
Karen rất muốn hỏi lại một câu: Chuyện gì?
Lúc chia tay trở lại thành phố York, những đội viên muốn về nhà đều đến chào
tạm biệt mình, lúc ấy mình chỉ là ứng phó một chút, chi tiết cụ thể cũng không
phải là quên đi, mà là thật sự không để ý.
Lúc này Pall lại dựng lỗ tai mèo của mình, vung vẩy cái đuôi, tất nhiên cô nhớ
kỹ là việc gì!
Karen bỗng nhiên ý thức được cái gì, xem ra sự kiện này cũng chỉ nói cho mình
biết một câu, chủ yếu vẫn là nói cùng với Pall?
"Đội trưởng bây giờ ngài có thời gian rảnh sao, có thể mang vật nuôi của ngài
tới nhà tôi, cha tôi đã giúp ngài chuẩn bị xong thẻ cho người ngoài tham quan."
Pall lập tức gật đầu, không kịp chờ đợi.
Karen nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, hỏi: "Bây giờ tới kịp sao?"
"Đương nhiên tới kịp, mặc dù sở nghiên cứu chúng tôi giống như là vườn bách
thú, ừm, ít nhất thì trong mắt của tôi thật ra cũng không khác biệt lắm cùng với
vườn bách thú, nhưng vườn bách thú ban đêm sẽ đóng cửa, chúng ta sẽ không,
ha ha."
"Được rồi, nói địa chỉ cho ta, ta sẽ tới, mặt khác, thay ta cám ơn cha của cô, làm
phiền ông ấy rồi."
"Không không không, sẽ không, biết ngài có thể muốn đến, mẹ của tôi đã chuẩn
bị món bánh táo mà bà ấy cho rằng là món sở trường nhất của mình, lúc đó đội
trưởng ngài đến nếm một miếng nhỏ là được rồi, không cần quá miễn cưỡng,
khi còn bé tôi suýt vì nó mà nghẹn chết đấy."
"Được rồi."
Lại nói thêm mấy câu, nhớ kỹ địa chỉ, Karen cúp điện thoại.
Trong đầu của anh vừa nhớ lại một chút, nhớ lại lúc trước khi quay về Ashley
có làm động tác tay gọi điện thoại với mình, kêu một câu: "Đội trưởng, tôi sẽ
điện thoại liên hệ ngài."
Lúc ấy mình còn tưởng rằng là một loại lễ nghi xã giao, thật ra hẳn phải là
"Điện thoại thông báo kết quả cho ngài."
"Cô làm sao?" Karen nhìn về phía Pall.
"Đúng rồi, con người của cô bé này cũng không tệ lắm, cậu phải đối xử tốt với
người ta một chút."
"Hửm?"
"A, ta không phải là có ý kia, ý ta muốn nói là, cha mẹ cô ta hi vọng ta có thể
đến trong sở nghiên cứu để dùng dụng cụ ở đó mà kiểm tra, như vậy có thể tìm
ra phương án tốt nhất để tăng tốc quá trình khôi phục của ta.nhưng cái này cần
phải xin phép, có xin được hay không thì cũng chưa chắc, chỉ nói là đi thử xem.
Bởi vì việc này đã vượt ra khỏi quyền hạn của họ."
"Nghe có vẻ rất phức tạp."
"Không phức tạp, cũng chỉ giống như mang ta đến thú y kiểm tra sức khỏe một
lần mà thôi."
"Gâu!" Kevin đang nằm sấp trên thảm kêu một tiếng....
Pall nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt liếc Kevin, Kevin cụp lỗ tai xuống.
"Kiểm tra sinh sản à?"
Pall ngoẹo đầu một chút: "Cậu học được cách nghe tiếng chó khi nào vậy?"
"Đoán được."
"Vậy thì mang ta đi nhé?" Pall mong đợi mà lặp lại, "Không tốn thời gian quá
lâu đâu, ta đi vào làm kiểm tra, cậu ở ngoài đi lòng vòng dạo chơi, hoặc là mang
theo một quyển sách đi, tìm ghế dài ngồi xuống đọc sách rồi chờ?"
"Lần sau nếu có chuyện như vậy vẫn phải báo trước cho tôi biết một tiếng."
Karen nhắc nhở.
"Ồ, ta biết rồi, thật ra so sánh với chó ngu thì thân phận ta không có vấn đề gì
lớn, cảm tạ vị Rasma kia đã che đậy những việc liên quan đến nhà Inmerais lại."
"Tôi nhớ hình như cô còn có một kẻ thù ở trong Trật Tự Thần Điện mà."
"Nhưng bà ta cũng không biết ta đã biến thành mèo."
"Cần đem quà gì theo không?"
"Ta cảm thấy không có gì cần đem theo đâu chứ? Trong nhà vốn cũng không có
gì để đưa đi được, những thứ an toàn để đưa cho người khác trong số này cũng
càng ít hơn."
"Cũng đúng."
Karen đứng người lên, đi về hướng phòng ngủ.
"Cậu muốn làm gì?"
"Tắm một cái, thay quần áo khác, dù sao hôm qua cũng đến bệnh viện."
"Không phải chứ, cậu đào đâu ra nhiều điều kiêng kỵ như thế chứ?"
"Đây là lễ phép."
Chờ đến lúc Karen rời khỏi phòng sách đi vào phòng tắm, Pall nhìn xem Kevin,
nói: "Hình như cậu ta đã quên mất trước kia nhà mình mở Nhà Tang Lễ."
"Gâu!"
Kevin đáp lại một tiếng.
"A, ngươi nói cũng đúng, hiện tại cậu ta cũng đang mở Nhà Tang Lễ."
Karen khởi động chiếc xe Pens second-hand kia của mình, Pall ngồi trên ghế lái
phụ, Kevin thì ngồi ở đằng sau.
Vừa lúc này thì Fanny lái xe đưa Alfred về tới, Alfred đeo theo cái túi lớn, tất cả
bên trong đều là văn kiện tư liệu của nhiệm vụ lần này, có chút quá nhiều.
"Thiếu gia, ngài muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm, ta mang theo Pall đến sở nghiên cứu của cha mẹ Ashley."
"Có cần tôi đi cùng với ngài không?"
"Không cần, chỗ đó phải có giấy phép mới vào được."
"Vậy thì thuộc hạ ở nhà giúp thiếu gia chỉnh chu lại những tài liệu này đi, thuộc
hạ cảm thấy vấn đề mục nát của nội bộ Trật Tự Thần Giáo rất nghiêm trọng,
những giấy photo và mực in này cứ như không cần bỏ tiền mua vậy."
"Đúng rồi, Alfred, đợi chút nữa có lẽ Xinyali muốn đi qua tìm anh, anh đi liên
hệ với cô ấy một chút, về sau những chuyện bên phía cô ấy giao cho anh phụ
trách."
"Tôi đã hiểu, thưa thiếu gia."
"Vậy thì ta đi trước, có thể tối nay sẽ trở về."
"Trên đường thiếu gia chú ý an toàn."
Sau khi khởi động ô tô lái đi, Pall ngồi ở vị trí kế bên tài xế cảm khái nói: "Ài,
ai có thể từ chối một yêu tinh radio tinh tế và tài giỏi như vậy đâu."
"Lúc trước trong đội thám hiểm của cô không có kiểu người như vậy sao?"
"Từng có, nhưng những người giống như vậy đều sẽ không ở lại trong thời gian
dài."
"Chết rồi?"
"Không phải, mà là sau khi bọn họ gia nhập, tham dự một hai lần thám hiểm thì
chẳng mấy chốc sẽ phát hiện được tiểu đội thám hiểm của ta sẽ rất cẩu thả, rất ít
cân nhắc đến quy tắc hay chuẩn bị kế hoạch gì đó, đều sẽ rất tức giận rời đi."
"Ha ha."
"Cho nên loại người như cậu phối hợp với yêu tinh radio là tốt nhất."
"Gâu."
"Nó nói cái gì?" Karen hỏi.