một chút biện pháp đi, lần này nếu thua thê thảm đến như vậy thế thì sau này
chẳng phải Đòn Roi Kỷ Luật sẽ ngồi lên đầu đại khu chúng ta mà đi ị sao?"
"Có thể có biện pháp nào khác nữa, bây giờ ngươi bước xuống dưới để nói rằng
ngươi không đồng ý đi?" Waffron hỏi ngược lại.
"Không, cái tên Bern này chắc chắn còn có biện pháp, con người của hắn vốn
chuyên môn làm việc này, ta tin tưởng hắn chắc chắn còn có biện pháp, thậm
chí ta nghi ngờ rằng hắn không có dùng toàn lực.
Đại chủ giáo, bây giờ xin hãy tạo áp lực cho hắn, hắn chắc chắn còn chưa dùng
toàn lực!"
"Dorford, tỉnh táo lại một chút đi."
"Cháu trai của ta không thể có chuyện gì, tuyệt đối không thể!" Dorford gần
như gầm nhẹ nói.
A,
Còn đang quan tâm cháu trai của ngươi,
Ngươi bây giờ hẳn là quan tâm cả gia tộc của ngươi thì hơn.
Trong lòng của Đại chủ giáo cảm thấy thoải mái, ông ta tin tưởng vị Trưởng khu
kia, cũng chính là Người Cầm Roi, chắc hẳn cũng không thoải mái, hắn bây giờ
hẳn là cũng vô cùng hối hận, ha ha.
Còn về phần nhà Naton... Có cái gì liên quan đến ông ta đâu chứ.
Đại chủ giáo nâng tách trà lên, lại nhấp một ngụm trà.
Khuya ngày hôm trước, cháu của mình Leon có nói, Karen gọi điện thoại cho
nó, mời nó đến gia nhập tiểu đội của hắn, nói rằng vừa lúc còn thừa một vị trí
biên chế.
"Phi."
Waffron nhẹ nhàng phun lá trà ra bên môi.
Mình đứng trên lập trường của chức vị, việc nên làm thì đã làm, việc nên cố
gắng cũng đã làm, còn lại, thì cứ để tùy ý đi.
Dù sao mình đặt cược cả hai đầu,
Cũng sẽ không thua.
Bây giờ xem ra, tương lai phát triển sau này của Đòn Roi Kỷ Luật, ít nhất là
trong nhiệm kỳ của Đại tế tự này, sẽ rất không tệ.
Waffron vẫn luôn có một cái tiếc nuối, đó chính là sự tiến bộ của ông ta, sở dĩ
đến vị trí này là đã hết đường, có một phần nguyên nhân rất lớn là do trợ lực
của ông ta không đủ, cũng chính là mạng lưới quan hệ của ông ta không đủ rộng
và cũng không đủ chặt chẽ
Nếu không, ông ta thật ra cũng là có thể có cơ hội đi đến đại khu Wien để đảm
nhiệm vị trí Chủ giáo đứng đầu, thậm chí đến Giáo Đình ở đại khu Dinger để
nhậm chức, mà không phải đi đến nơi này để biết mình nhất định phải dừng lại
đây.
Ông ta hi vọng cháu của mình, có thể có không gian và tiền đồ phát triển rộng
mở hơn.
Ánh mắt của Waffron rơi vào trên người Karen, rơi vào trên người của Wilker
và Alfred, sau đó lại quét về phía những đội viên trong tiểu đội của Karen.
Trẻ tuổi, ưu tú, đoàn kết...
Một vòng tròn tốt bao nhiêu.
Hi vọng cháu của mình có thể hòa hợp vào đi.
...
"Thật đã nghiền." Trên mặt của Richard ửng đỏ cả lên.
Philomena nhìn xem cậu ta, có chút khó hiểu nói: "Ngươi thật sự rất vui mừng
cho Karen."
"Đương nhiên, anh ấy cũng như một người anh em của tôi vậy, ha ha. À, tôi
hiểu ý của cô, nhưng, cô sẽ ghen ghét với Karen sao?"
"Sẽ không."
"Vì cái gì đây, bởi vì chênh lệch quá xa? Ý của tôi là, không chỉ là chênh lệch
trên thực lực, thật ra tôi vẫn cảm thấy, chênh lệch thực lực giữa cô và Karen,
cũng không lớn."
"Chênh lệch trên thực lực, hắn là 10, ta là 9. Chênh lệch trên những phương
diện khác, hắn vẫn là 10, ta hầu như đều là 0."
"Đúng không, cho nên sẽ không ghen ghét, đúng không?"
"Thật ra ta cũng không phải rất muốn nghe ngươi phân tích cái này cho ta."
"Bà nội của tôi đã nói với tôi rằng, có thể nhìn thẳng vào chênh lệch mà không
sinh ra lòng ghen tị..."
Philomena hỏi: "Là mấu chốt của sự tiến bộ?"
"Không, bà nội của tôi nói, ngươi cũng hiểu rõ rằng cả đời này cũng không đuổi
theo kịp người kia."
"Cho nên, bà của ngươi giáo dục cháu của mình như thế à?"
Richard gật đầu nói: "Bà của tôi ở phương diện này vẫn luôn rất rộng rãi."
"Bà nội của ta thì không giống, tương phản với bà của ngươi."
"Như vậy cũng không tốt, sẽ dễ dàng tạo thành áp lực cho con trẻ, tôi cũng
không hi vọng con cháu của tôi sau này sẽ bị tự kỷ, ta hi vọng nó có thể trưởng
thành một cách vui vẻ.
Cho nên, lần thứ nhất lúc nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô... Rất giống cha của
ta, vấn đề cha của ta cho tới nay đều tương tự như cô, trên thực tế, vấn đề của
ông ấy còn nghiêm trọng hơn cô nhiều, cũng mới khá hơn dạo gần đây thôi."
Philomena hỏi: "Ông ấy làm thế nào để khá hơn?"
Richard: "À..."
"Nói cho ta."
"Ông ấy học cách dời đi sự chú ý."
"Dời đi sự chú ý, dựa vào cái gì mà dời đi?"
"Cũng giống như nuôi dưỡng một chút sở thích gì đó."
"Ta không có sở thích gì."
"Yên tâm, tôi có thể giúp cô nuôi dưỡng sở thích, cha của tôi có thể trở nên tốt
đẹp, thì cô cũng nhất định có thể biến chuyển tốt đẹp, thật đấy."
"Đầu tiên, ta không có ý muốn biến chuyển tốt đẹp, ta cũng không thấy ta bị
bệnh. Tiếp theo, ta là nữ, ngươi so sánh ta với cha của ngươi, ta cảm thấy không
thích hợp."
"Mẹ."
Philomena: "..."