Lão Saman đã làm xong bản vẽ, tổng cộng mười bản, ông ta đều vẽ xong, chia
làm hai phần là chế tạo quan tài và trận pháp bố trí, đây là do ông ta đơn giản
hóa rất nhiều chi tiết, bởi vì ông ta cũng rõ ràng vị cao nhân hỗ trợ vận hành tủ
lạnh ở bên cạnh Karen có thể lý giải những phần ý được giản lược này, không
cần mình phải ghi chú giải thích thừa thãi.
Alfred đẩy cửa phòng sách bước vào, cầm lấy bình cà phê rót một tách cho Lão
Saman.
Lão Saman chỉ chỉ bản vẽ trên bàn nói: "Chỉ có từng này thôi, cất lại đi."
"Được rồi, ngài đã vất vả."
Alfred cẩn thận từng li từng tí cất những bản vẽ này lại.
Lão Saman cầm lấy tách cà phê vừa rót, uống một ngụm, nói: "Cái bản bút ký
kia của cậu, lấy ra cho ta mượn xem một chút."
"Tôi có thể cho đọc cho ngài nghe, nhưng không thể cho ngài đọc."
"Có ý gì?"
"Những gì tôi đọc là thứ ngài có thể nghe, thứ ngài không thể nghe, thì tôi
không đọc."
"A, những thứ được ghi chép lại, không phải là để cho người ta đọc hay sao."
"Đúng vậy, ngài nói không sai, nhưng cũng phải tùy người."
"Ta không thể đọc?"
"Ngài không thể."
"Vì cái gì mà ta không thể?"
"Bởi vì ngài còn sống."
"Ý là, chờ đến sau khi ta chết thì có thể xem?"
"Đúng thế."
"Ách... Nói thế thì ta cũng chả hiểu được."
"Nói dể hiểu mà."
"Ngươi muốn chôn cái bản bút ký kia cùng với ta?"
"Cái này cũng không có vấn đề."
"Ngươi đành lòng làm thế sao?"
"Tôi có viết ra hai mươi mấy bản, đưa ngài một bản để chôn cùng cũng không
thành vấn đề."
"Ta thấy rất tò mò một chuyện, người như ngươi, tại sao lại nguyện ý làm người
hầu cho kẻ khác?"
"Chúng ta không phải đều là nô bộc của Thần hay sao?"
"Cái này cũng không giống."
"Không có gì không giống, thiếu gia sẽ không bắt tôi phải đi chết, mà thần
Pamirez, lại khiến ngài phải chết trong đêm nay."
"Không phải do thần yêu cầu, là chính ta yêu cầu bản thân mình!" Lão Saman
cất cao giọng mà nói.
"Thần bộn bề nhiều việc, bận đến mức sẽ không chủ động mở miệng yêu cầu
chúng ta đi làm bất cứ việc gì, nhưng mỗi lời nói cử chỉ và hành động của
chúng ta, lại đều phù hợp với chuẩn mực của thần."
"Ngươi có biết không, hồi trước có một lần ta cảm thấy ngươi là một kẻ điên."
"Trong đây tôi còn có một câu ghi chép, rất giống với câu nói của ngài vừa nãy,
tôi còn chưa kịp đọc cho ngài nghe."
"Ồ? Là câu gì?"
"Lúc người khác đang trào phúng rằng ta là kẻ điên, ta cũng trào phúng hắn,
không thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng."
"Ngươi là đang... trào phúng ta đấy sao?"
"Bất cứ chỗ nào khác nhau giữa hai người không cùng tín ngưỡng, cả hai đều
cảm thấy đối phương là một tên điên không thuốc để chữa."
"Giọng điệu nói chuyện hôm nay của ngươi, làm sao cảm giác có chút không
giống mọi khi?"
"Có gì không giống sao, tôi nói chuyện với ngài thế nhưng vẫn luôn dùng kính
ngữ."
"A, ta đã biết rồi, biết ta đêm nay sẽ phải chết, biết rõ việc truyền giáo là vô
vọng, cho nên bày ra bộ mặt thật chứ không thèm nịnh nọt nữa."
Alfred cười cười, cũng không nói lời nào.
"Tên nhóc Karen kia bây giờ đang làm gì đấy?"
"Thiếu gia đang trong phòng bếp."
"Ta đi tìm cậu ta."
Lão Saman đứng dậy, vừa kéo giãn gân cốt vừa bước ra khỏi phòng.
Alfred thì ôm lấy bản vẽ, tự nhủ:
"Ai sẽ còn cho con cá đã câu lên khỏi mặt nước ăn thêm mồi đâu?"
Đẩy cửa ra, bước vào phòng ngủ, đi vào phòng, Kevin đang nằm mọp trong ổ
chó góc phòng mà ngủ bù, gần đây con chó này vừa vận hành tủ lạnh vừa chế
tạo hạt châu trận pháp, loay hoay đến nỗi chân chó không chạm đất, sáng nay
sau khi Karen rời giường, nó còn đang thay thế tinh thể năng lượng cho tủ lạnh
mà chưa ngủ cả đêm.
Trông thấy Alfred đi tới, Kevin chỉ có thể bất đắc dĩ mà mở mắt ra.
"Ngươi xem những thứ này một chút."
Alfred đem bản vẽ đến đặt trước mặt của Kevin, Kevin duỗi ra chân chó đặt lên
phía trên, lại lắc lắc đầu với Aflred, Alfred lập tức mở cái tủ nhỏ trong phòng ra,
lấy một cặp kính đeo lên cho Kevin.
Alfred rông thấy Karen dùng đũa trúc mà ăn cơm rồi có thể tự giác đặt làm
mười đôi đũa bạc thì tự nhiên cũng đã sớm đặt làm một cặp kính gọng vàng cho
Kevin.
Kevin vừa nhìn bản vẽ vừa gật gù cái đầu chó của mình:
"Gâu."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, trình độ của ông ta cũng không tệ."
"Gâu."
"Ừm, ta đương nhiên biết rõ đây không phải là chuyên môn của ngươi, nhưng ta
biết rõ với tầm nhìn và kinh nghiệm của ngươi, có thể rất nhanh mày mò làm
được, không phải ở đây còn có bản vẽ sẵn sao."
"Gâu."
"Cái số 12 này là thiếu gia tự mình chọn."
"Gâu."
"Đây cũng không phải là lần thứ nhất xảy ra sự trùng hợp như vậy."
Alfred lấy từ trong ngực ra một phần báo, đây là « Tuần Báo Trật Tự » vừa giao
đến sáng hôm nay, Karen còn chưa kịp nhìn.
Nửa phần trên của trang đầu, là nói về lúc giữa trưa ngày hôm qua, Trật Tự
Thần Giáo chính thức tuyên chiến với Luân Hồi Thần Giáo;
Nửa phần dưới, là viết về việc Luân Hồi thần giáo đã nộp thư xin đầu hàng cho
Trật Tự Thần Giáo vào buổi sáng hôm qua