mặt đất.
Bởi vì anh bỗng nhiên ý thức được, Philias kế thừa ý nguyện của vị Giáo hoàng
điên kia, còn mình thì là kế thừa kỳ vọng đến từ ông nội Dis.
Trên bản chất mà nói,
Mình và Philias, nhưng thật ra là cùng một loại người, sự tương tự này, vượt
qua các loại gông cùm xiềng xích khoảng cách, quốc tịch, giáo hội, tín ngưỡng.
Chỉ có điều là,
Philias đã đưa vào thực tiễn,
Còn mình thì sao?
Mình có thể làm được đến bước này như Philias sao, mình lại có dũng khí để
làm đến bước này sao?
Karen phát hiện, nội tâm bản thân vốn vô cùng tự tin và kiên định, bỗng nhiên
bắt đầu sợ hãi khi trước mặt là thi thể đẫm máu của "Đồng loại".
Trách không được trước lúc mình rời khỏi nhà, Dis đã hỏi mình rất nhiều lần,
thật sự đã chuẩn bị xong chưa?
Khi đó mình còn luôn luôn lấy lý do "Muốn đi xem phong cảnh bên ngoài một
chút" để trả lời Dis, còn cảm thấy rất hài lòng với phong cách trả lời này.
Thì ra, mình chỉ luôn xem xét việc này một cách quá đơn giản.
Cũng không biết mỗi lần Dis nghe được câu trả lời như vậy của mình thì có tâm
trạng như thế nào.
Phong cảnh trên đường rất tươi đẹp, nhưng nếu trên đường phủ đầy máu tươi thì
sao? Nếu như là máu tươi của người khác thì vẫn còn tốt, nhưng nếu là máu
tươi của mình thì sao?
Bước đi từng bước một, sau lưng để lại một hàng bước chân nhuốm máu, dưới
loại trạng thái này, phải chăng còn có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh dọc
đường?
"Hô... Hô..."
Karen bắt đầu hít sâu.
Lúc này Richard nhìn Karen, hơi nghi ngờ một chút, có chút tò mò, không hiểu
thấu là nhiều nhất.
Eisen thì quay đầu nhìn thoáng qua con của mình, lại nhìn về Karen ở phía
trước, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Karen điều chỉnh xong tâm trạng của mình, một lần nữa suy tư về việc khắc chữ
lên tấm bia.
"Cảm ơn các người, để cho ta nhìn thấy Ánh Sáng thật sự..."
Karen lắc đầu, anh không hài lòng về câu này, bởi vì anh không có tư cách phát
ra lời cảm tạ này với họ.
"Xin đừng nên bi thương vì chúng ta, xin đừng nên..."
Karen lắc đầu lần nữa, câu này cũng không tốt.
Cuối cùng, Karen vẫn khắc xuống dòng chữ của mình lên trên bia đá:
【 Nào, chúng ta lại khởi hành! 】
Karen đem kiếm đâm xuống mặt đất, nhìn về hố xác, hai tay giao nhau trước đặt
ngực, cũng không hô lên lời ca ngợi.
Ngay lập tức, Karen xoay người, nhìn về phía Bernard đang nằm sấp mặt xuống
đất, dùng giày lật mặt hắn ta lên.
Lúc này đầu tóc đen trắng vốn chỉnh chu của Bernard bây giờ đã tán loạn, khắp
khuôn mặt toàn là cát.
Karen rất nghiêm túc nhắm mắt lại cảm thụ một chút, xác định thi thể Bernard
bởi vì được bảo quản rất tốt, cho nên năng lượng linh tính còn sót lại trong cơ
thể vẫn rất cao.
Rốt cục Richard nhịn không được mà hỏi: "Karen, cuối cùng anh dự định làm gì
với hắn ta?"
"Sỉ nhục."
"Vậy bây giờ anh sắp bắt đầu sao?" Richard hỏi, "Sớm biết thì lúc tôi tới đã
uống nhiều nước một chút, có điều cũng không quan trọng, phương pháp sỉ
nhục thi thể dù sao thì cũng có rất nhiều loại."
"Sỉ nhục thi thể thì có ý gì, tôi muốn để cho hắn ta mở mắt ra, tự mình cảm
nhận."
"Mở mắt ra tự mình cảm nhận? Cậu muốn sử dụng thuật Thức tỉnh lên trên
người hắn ta?"
Karen nhẹ gật đầu.
"Anh điên rồi ư! Thế nhưng hắn ta là tộc trưởng thiên tài trong lịch sử của Đảo
Ám Nguyệt, anh có biết cảnh giới của hắn ta cao đến bao nhiêu không?"
Richard bây giờ là thần mục, còn chưa tới cảnh giới thẩm phán quan để có thể
sử dụng thuật thức tỉnh, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc cậu
ta biết cái giá phải trả để sử dụng thuật Thức Tỉnh.
Eisen mở miệng uốn nắn con của mình:
"Không, cậu ấy có thể làm được."
Nhưng rất hiển nhiên, nguyên nhân mà Eisen cho rằng Karen có thể làm được
cũng không giống với nguyên nhân thật sự.
Karen nhìn về phía Eisen, hỏi: "Có biện pháp nào có thể đảm bảo tính hoàn
chỉnh cho thân thể của hắn, lại có thể bảo đảm ngăn chặn việc hắn phản kháng
sau khi Thức Tỉnh không?"
Thuật Thức Tỉnh của Trật Tự Thần Giáo và Khế Ước Linh Hồn của Luân Hồi
Thần Giáo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, sau khi ký kết khế ước thành
công có thể cưỡng ép điều khiển linh hồn mà mình khống chế, nhưng Thuật
Thức Tỉnh Trật Tự Thần Giáo chỉ là đơn thuần "Thức tỉnh" người đã chết.
Người chết thức tỉnh, cũng sẽ tự do.
Biên pháp ổn thỏa nhất đó là cắt bỏ tứ chi của Bernard rồi bỏ vào trong một cái
bình.
Nhưng cách này sẽ phá hư thi thể nghiệm trọng, sẽ khiến cho năng lượng linh
tính xói mòn nhanh chóng, khả năng rất lớn sẽ dẫn đến việc thần trí của Bernard
trở nên mơ hồ không tỉnh táo sau khi được thức tỉnh.
Thật vất vả mới xác nhận được năng lượng linh tính trong cơ thể của Bernard
vẫn còn rất nhiều, Karen vẫn càng hi vọng tra tấn trong lúc hắn ta đang tỉnh táo.
"Biện pháp là có, có thể bố trí trận pháp trên cơ thể của hắn."
"Cụ thể là làm thế nào?"
"Đối với mỗi bộ phần trên người hắn, bao gốm cả linh hồn, bố trí trận pháp
riêng biệt, phân từng cấp độ, chia giai đoạn."