"Người nhà tôi chả nhẽ sẽ tin rằng tôi tìm phụ nữ ở bên ngoài rồi có thêm một
đứa con gái à?"
"Ngươi có thể nói là của cha ngươi."
"Không thể làm vậy đâu, đoàn trưởng, bệnh tình của cha tôi thật vất vả lắm mới
chuyển biến tốt đẹp được một chút."
"Đến đây, làm một ngụm thuốc gây ảo ảnh đi."
"Đoàn trưởng ngài đang chê tôi nói nhiều nên thấy phiền sao, thế nhưng mà sau
khi tôi uống cái này vào thi không phải tôi sẽ nói nhảm nhí càng nhiều hơn
sao?"
"Không có việc gì, sau khi uống cái này vào thì lúc ta đánh ngươi ngất xỉu sẽ
không thấy đau."
Richard do dự một chút, vẫn cầm lấy một bình, uống vào, chỉ chốc lát thì hiệu
quả đã xuất hiện, cậu ta giống như là uống say vậy, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt
cũng bắt đầu mờ mịt.
Neo nhìn thấy phản ứng của cậu ta, trong mắt tỏ ra sự hâm mộ.
Sức chống cự của hắn trên phương diện này thật sự quá mạnh, dẫn đến việc một
đống thuốc gây ảo giác này uống vào miệng chẳng khác gì nước trà. Neo thật sự
rất hâm mộ Richard, một bình đã đủ để tiến vào trạng thái này.
Sau đó, Richard bắt đầu "Này", nói thẳng:
"Đội trưởng, ngài xem chuyện này có phải là duyên phận hay không? Ở cái chỗ
này mà ngài còn đụng phải một đứa bé gái có tên giống với vợ của ngài nữa,
dựa theo logic của phim ảnh, chờ đến khi bé gái này lớn lên, cô ta sẽ yêu ngài,
đoàn trưởng.
Sau đó ngài sẽ luôn tránh né cô ta, không thừa nhận, rất lạnh lùng, cô ta lại luôn
luôn đuổi theo ngài.
Đợi đến sau một loạt những chuyện xảy ra tiếp đó, cô ta bắt đầu dùng sự nhiệt
tình và ấm áp của mình để hòa tan sự băng giá trong lòng ngài.
Lúc ngài chuẩn bị quay đầu đón nhận, cô ta lại gặp phải nguy hiểm, chết ở trong
vòng tay của ngài."
Neo: "..."
"Không không không, tôi quên mất huyết thống Dị Ma Khát Máu của ngài, còn
phải hòa trộn thêm một chút phong cách nghệ thuật liên quan đến Dị Ma Khát
Máu nữa, cũng có thể là cô ta sẽ gặp phải nguy hiểm, ngài vì cứu cô ta, hi sinh
chính mình.
Hay là, sau khi cô ta chết đi, ngài vì phục sinh cô ta, bước từng bước chìm vào
trong bóng tối, trở thành chúa tể bất tử."
"Rầm!"
Neo nắm lấy đầu của Richard rồi đập nó vào cây cột phía sau, lúc này Richard
đã tiến vào giấc mộng đẹp.
"Chìm vào trong bóng tối... Ta rõ ràng là Ánh Sáng."
...
"Đây là một trận đánh thắng lợi, hai vị quan chỉ huy, đây là một trận đánh đủ để
thay đổi chiến cuộc lúc trước, cũng là tiêu chí mà Luân Hồi chúng ta đề ra trong
ngày đầu chiến tranh."
Lango đi tới phòng chỉ huy, chúc mừng hai vị quan chỉ huy này, đi theo phía sau
Lango là Peder.
Nhưng mà, hai tên quan chỉ huy, cũng chính là lão giả tóc trắng và người đàn
ông trung niên, lúc này trên mặt của họ đều không có nụ cười, ánh mắt của bọn
hắn cực kỳ trang nghiêm và nghiêm trọng.
Peder cho là mình hiểu ra được cái gì, lập tức nói: "Ta biết hai vị quan chỉ huy
cảm thấy thời gian của mình cũng không còn bao lâu, nhưng trong sách sử của
Luân Hồi tuyệt đối không quên công trạng của hai ngài."
Một bên mí mắt của ông lão tóc trắng đã gục xuống, bọn họ chỉ còn lại thời gian
không tới nửa ngày, lúc này, cơ thể đã dần dần có xu hướng tan rã.
Ông ta mở miệng hỏi ngược lại: "Ta cảm thấy rất tò mò, sử sách sẽ ghi chép
chúng ta như thế nào, nói rằng chúng ta chết trong chiến tranh với Trật Tự, sau
đó lại bị Trật Tự thức tỉnh, đánh thắng chiến dịch với Nguyệt Nữ Thần Giáo?"
Người đàn ông trung niên thì dùng tay vịn lấy cằm của mình, hắn ta tự cứa cổ
chết, bây giờ khe hở ở trên cổ đang lớn ra, vì phòng ngừa đầu của mình rơi
xuống, hắn ta chỉ có thể dùng tay để cố định đầu của mình.
Hắn mở miệng nói: "Chưa kể sau khi đánh thắng chiến dịch này, hai chúng ta
còn ra lệnh tàn sát người bình thường ở trên cái thánh địa này?"
"Đây là chiến tranh." Lango thở dài, "Một số thời điểm, chiến tranh tất nhiên
không tránh được phải trả giá, ta tin tưởng hai vị quan chỉ huy cũng rất rõ về
điều này."
"Không, chúng ta không rõ." Ông lão tóc trắng trầm giọng nói, "Ta đã ra lệnh để
bộ binh đổ bộ duy trì khắc chế, nhưng bọn họ sau khi lên bờ sau cũng không
quan tâm đến mệnh lệnh của ta, ta ra lệnh để toàn bộ bọn họ trở về thuyền, bọn
họ vẫn không quan tâm mệnh lệnh của ta như cũ. Bây giờ ở trên đảo là một đám
ác ma đang điên cuồng giết người!"
Người đàn ông trung niên thì cười "Ha ha", nói: "Trong lúc chúng ta chuẩn bị ra
lệnh để Pháo Ma Tinh trên thuyền nhắm về phía hòn đảo để khai hỏa, ngươi
xuất hiện."
"Đúng vậy, làm sao ta có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra." Lango nói một
cách đương nhiên, "Ở trên đảo lúc này là lực lượng của Luân Hồi chúng ta, cho
dù bọn họ bây giờ là một đám ác ma, đó cũng là đám ác ma của Luân Hồi Thần
Giáo chúng ta. Hai vị chắc hẳn cũng rất rõ ràng, trong ngày đầu chiến tranh thì
Thần Giáo của chúng ta tổn thất lớn đến bao nhiêu, thậm chí là hạm đội mà hai
ngài chỉ huy, cũng là Thần Giáo chúng ta chuộc về từ trong tay của Trật Tự.
Luân Hồi Cốc còn trải qua sự kiện Rylisa, rất nhiều Trưởng Lão Thần Điện đều
phải thương vong.
Cho dù chúng ta chiến thắng chiến dịch này, chúng ta chỉ tạm thời thay đổi cục
diện bất lợi với Luân Hồi, nhưng Luân Hồi chúng ta vẫn suy yếu hơn Nguyệt
Nữ, bây giờ chúng ta thực sự cần một lực lượng mới, một quân đoàn mới, đến
nâng cao thực lực của chúng ta.
Những người này đang làm cái gì ở trên đảo, ta đã nhìn thấy, mà lta rõ ràng đã
phát hiện, bọn họ đang tiến hóa, đang trưởng thành, đang trở nên càng mạnh
hơn.
Đây là lời chúc phúc của bọn họ, chúng ta không chỉ dành được thánh địa
Meppers của Nguyệt Nữ Thần Giáo, chúng ta còn có thêm một quân đoàn càng
mạnh mẽ hơn!
Ta biết hai vị quan chỉ huy đang phẫn nộ vì cái gì, hành vi bây giờ trên đảo có lẽ
không phù hợp với tín niệm của hai người, nhưng chúng ta bây giờ cần phải cân
nhắc, trước hết cân nhắc giúp Người Gác Cổng để Luân Hồi làm sao tiếp tục
tồn tại!
Nếu như ngay cả Luân Hồi Thần Giáo cũng không tồn tại, những gì mà hai vị
vẫn vững tin sẽ còn lại gì?
Thậm chí, sự tồn tại của thế giới này, lại có ý nghĩa gì?"
Ông lão tóc trắng lui về sau hai bước, ngồi xuống trên ghế chỉ huy của mình,
ông ta nhìn Lango, trên mặt lộ vẻ giễu cợt nói:
"Đây chính là logic suy nghĩ của phe gia tộc các ngươi, khi các ngươi lấy lợi ích
của gia tộc là điều ưu tiêu, mặc kệ khẩu hiệu mà các ngươi kêu lên có cao
thượng đến dường nào thì trong ánh mắt của các ngươi, luôn luôn chỉ quan tâm
lợi ích."
Người đàn ông trung niên mở miệng nói: "Nguyên nhân mà Thần Luân Hồi vĩ
đại xây dựng Cánh Cổng Luân Hồi là vì hi vọng vong hồn có thể có được một
nơi yên nghỉ thuộc về bọn họ, sẽ không xung đột với thế giới của người sống.
Mà các ngươi lần này, lại chủ động mở Cánh Cổng Luân Hồi ra, để linh hồn bên
trong bám vào trên cơ thể của người sống, đã không tuân theo dự định ban đầu
của Thần Luân Hồi.
Một Luân Hồi Thần Giáo vi phạm với ý chí của Thần Luân Hồi, nó có thể tiếp
tục tồn tại hay không thì còn ý nghĩa gì đâu?"
Ông lão tóc trắng tiếp tục nói: "Nếu như chư Thần trở về, sau khi Thần Luân
Hồi vĩ đại giáng lâm, các ngươi, hãy chờ đợi cơn giận của Thần đi. Chúng ta
còn có thời gian mấy tiếng, nhưng chúng ta đã không có hứng thú sống thêm
dưới cái bộ dạng này của Luân Hồi Thần Giáo, dù là nhiều thêm một giây đồng
hồ, đều là một sự tra tấn và cực hình."
Nói xong, ông lão tóc trắng mở bàn tay ra, một ngọn lửa màu xám ngưng tụ.
Người đàn ông trung niên xích lại gần một chút, cười nói: "Mượn nhờ cái bật
lửa."
Ngọn lửa đốt lên trên người của ông lão, cũng lan sang trên thân của người đàn
ông trung niên, hai vị quan chỉ huy hạm đội Luân Hồi bị thức tỉnh bắt đầu tự
thiêu ngay trước mặt Lango. Hai lần tự sát, mặc kệ là lần đầu tiên hay là lần thứ
hai, bọn họ đều đang bày tỏ sự thành kính của mình với Thần Luân Hồi.
Peide không dám tin mà nhìn xem một màn này.
Lango thì là nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thở dài.
Trước lúc cơ thể của hai bọn họ hóa thành tro, bọn họ để lại hai câu nói sau
cùng:
"Lúc ta tiến vào Luân Hồi Thần Giáo, ta khờ dại nghĩ rằng các ngươi cũng như
ta, đều tràn đầy thành kính đối với Thần Luân Hồi. Về sau ta mới dần dần ý
thức được, các ngươi cũng không phải như vậy."
"Tín ngưỡng của các ngươi đối với Thần Luân Hồi là sự dối trá, là vì lợi ích, là
sự hèn hạ, các ngươi cũng không thờ phụng thần."
...
Lango nhìn hai đám tro tàn trên mặt đất, hít sâu một hơi, từ từ nói:
"Thật ra chính các ngươi cũng đều không biết, kẻ thật sự không thờ phụng
Thần, là chính các ngươi."