đang ngồi trên ghế bên cạnh đội trưởng, từ lúc mọi người ngồi ở trong đây
Memphis cũng chưa từng thay đổi tư thế ngồi, ông ấy có lẽ cũng đang ngủ
giống như đội trưởng.
Khác biệt với tư thế ngủ không câu nệ mà lại thiếu tự nhiên của đội trưởng,
Memphis ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt ở trước người, rất phù hợp với tính
cách nghiêm túc cẩn thận của ông ấy.
Nhưng Karen phát hiện, đầu ngón tay của Memphis, đang làm động tác giống
với đội trưởng.
Anh biết, trên ngón tay trái của hai người này đều có đeo một chiếc nhẫn kia,
mà chiếc nhẫn kia chính là cái mặt nạ.
Đi ngủ... Chiếc nhẫn... Mặt nạ?
Karen liếm môi một cái, nhìn kỹ lại hoàn cảnh bốn phía xung quanh, năm tiếng,
xấp xỉ lần chỉnh sửa thời gian trước, cho nên nếu nhóm người của mình muốn đi
ra ngoài, nhất định phải đợi đến lần chỉnh sửa tiếp theo?
Vậy thì rốt cuộc nhóm người của mình đang ở chỗ nào?
Bị thôi miên sao?
Nhưng chân thực hơn so với thôi miên nhiều, cũng tỉ mỉ tinh tế hơn trong giấc
mơ nhiều.
Loại cảm giác này, càng giống như tinh thần của mình bị ép buộc đưa vào một
khung cảnh khác, tất cả mọi việc đều nằm ngoài sự tự chủ của mình.
Cho nên, nếu như nói "Ra ngoài", cũng không phải là mang ý nghĩa là “Cấm
chế” được phá bỏ, bước ra khỏi cánh cửa lớn nơi này để rời đi, mà là tinh thần ý
thức quay trở về...
Như vậy, nhóm người của mình bây giờ, vẫn còn ở trong thế giới ý thức không
chân thật kia!
Karen cho rằng mình phát hiện mấu chốt của vấn đề, có sự nhận biết này làm
điều kiện tiên quyết, lại nhìn vào tư thế ngủ của đội trưởng và Memphis, Karen
đã cảm thấy việc này càng thêm kỳ quái.
Nếu như so sánh nơi này một với một cái lồng giam bên trong ý thức, chúng ta
đều bị ngăn cách trong nơi này, như vậy hai người đội trưởng và Memphis bây
giờ chẳng phải là đang… Vượt ngục?
Là hai người bị cách ly đến đây sớm nhất, là hai người mạnh và có trí thức uyên
bác nhất trong tiểu đội, bọn họ sẽ cam tâm ngồi tù suốt ở đây sao?
Không, bọn họ sẽ không, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách làm một vài việc, thử
một vài thứ gì đó.
Thứ mà họ thử đó là... Mặt nạ sao?
Karen cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn này, mình cũng không cách nào
triệt để hiểu rõ ràng quan hệ cụ thể giữa những hoàn cảnh này, có điều, anh
cũng không ngại bắt chước đội trưởng và cậu của mình một chút, đến cùng thì,
tất cả mọi người đều có mặt nạ.
Lúc này, Karen để ý đến bên một người ngồi trên cái ghế bên cạnh mình đang
điên cuồng làm động tác tay để ra hiệu cho mình, đó là em họ Richard của
mình, Richard bây giờ có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng còn ngôn ngữ tay
của cậu ta đang bày ra bây giờ có lẽ là do chính cậu ấy nghĩ ra.
Karen làm tư thế mặt úp lên hai tay, ra hiệu rằng mình buồn ngủ, bảo cậu ta đi
kiếm người khác mà thảo luận về việc phát minh ra ngôn ngữ tay mới.
Sau đó, cơ thể Karen lùi lại rồi tựa vào sau, cố gắng cuộn cơ thể của mình lại,
đưa tay ép cái mặt nạ trên mặt xuống một chút.
Cái mặt nạ này là mặt nạ màu bạc mà Fanny thống nhất mua cho cả tiểu đội,
nhưng trong giới chỉ có mình mình vẫn còn có hai cái mặt nạ khác.
Một cái là ngài Pavaro, một cái khác là một cái mặt nạ màu bạc mà ông nội để
lại.
Karen suy đoán, cái thế giới ý thức này đã đánh dấu lên mỗi người ở đây, nhóm
người của mình từ lúc nhận nhiệm vụ cho đến khi tiến vào trong hoàn cảnh này,
chắc hẳn đều đã có sự sắp xếp từ trước, người điều khiển cái thế giới ý thức này
chắc chắn cũng biết rõ về sự tồn tại của mỗi người trong đây.
Cho nên, dựa trên cơ sở này, nếu như có thể tạo thêm một cái thân phận mới
vào lúc này thì sẽ không bị đánh dấu, tương đương với việc trở thành một người
không nên tồn tại ở trong thế giới ý thức này?
Không bị giám sát và không bị giới hạn, với điều kiện không cố ý tạo nên sự
chú ý, cũng có nghĩa rằng được tự do một mức nhất định.
Chọn cái nào mặt nạ nào đây?
Karen theo bản năng muốn lựa chọn tấm mặt nạ của ngài Pavaro, nhưng cân
nhắc đến việc lần trước mình dùng mặt nạ của ông nội để tiến vào không gian
phong cấm mà Loya bị giữ ở trong, cho nên tấm mặt nạ này của ông nội vào
một vài trường hợp sẽ có tác dụng đặc biệt.
Đầu ngón tay, chạm lên trên bề mặt chiếc nhẫn, Karen lựa chọn tấm mặt nạ màu
bạc của ông nội.
Ở trong lúc đeo mặt nạ ấy, Richard chỉ cảm thấy Karen ngồi ở chỗ đó không
nhúc nhích, giống như là đã thật sự ngủ thiếp đi.
Còn bản thân Karen, thì phát hiện hoàn cảnh xung quanh mình xảy ra thay đổi,
khung cảnh phòng kín biến mất, các thành viên trong tiểu đội cũng không thấy,
còn mình thì nằm tại ở trên một sườn núi.
Chỗ sườn núi này Karen rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì có thể
trông thấy lâu đài cổ Ales, lúc đầu vừa đến đây, toàn bộ tiểu đội đã ẩn núp chờ
đợi ở chỗ này một khoảng thời gian rất lâu.
Karen ngồi dậy, hai tay sờ lên trên mặt đất hai bên.
Tại sao lại bắt đầu từ nơi này?
Hai tiểu đội của Anthony và Kansa lái xe đi qua nơi đây, tiến vào lâu đài cổ, đợi
đến lúc bọn họ đi ra, nhóm người mình từ trên sườn núi này đi xuống dưới, phát
hiện xe mà họ bỏ lại trên đường.
Vị trí này, tựa như là điểm xuất phát của tất cả mọi thứ?
Nhưng nguyên nhân của điểm xuất phát này là gì?
Karen đứng người lên, nhìn chỗ mình vừa nằm lúc nãy, lẩm bẩm nói:
"Ở trong hiện thực, cơ thể của tất cả mọi người, thật ra đều đang nằm ở chỗ
này?"
Nếu như thật sự muốn lựa chọn ra một điểm giao nhau giữa một cái thế giới ý
thức và thế giới hiện thực, có lẽ chỗ này là nơi thích hợp nhất, lâu đài cổ Ales
bỗng nhiên bị một bóng đen bao trùm, không chỉ mang ý nghĩa cả lâu đài cổ bị
bóng tối bao trùm, mà càng có nghĩa rằng ánh mắt của mọi người đã bị che lại.