Thần Trật Tự vĩ đại!"
Marvalho và Karen cùng làm động tác tương tự, có điều trong miệng Marvalho
vẫn là đang tiếp tục nói chuyện: "Đĩa vỡ, cô ta đang thu dọn đĩa vỡ."
"Đĩa tại sao lại vỡ?"
"Còn có thể làm sao, không cẩn thận làm vỡ thôi."
"Chỗ này là lầu mấy? "
"Lầu sáu, cái phòng học này.”
"Nếu ngài nhảy từ ngoài cửa số xuống thì có chết không?"
"Làm sao có thể."
"Cho nên vì sao đĩa lại vỡ?"
"Đúng vậy, đĩa vì sao lại vỡ?" Marvalho khẽ nhíu mày, "Ngón tay của cô ta còn
bị mảnh vỡ làm đứt."
"Cho nên ngón tay vì sao lại bị đứt? "
"Đúng vậy, ngón tay vì sao lại bị đứt?"
Marvalho cúi đầu xuống, bắt đầu suy tư.
Trong mắt của người bình thường đây là một chuyện rất bình thường, nhưng ở
trong một đám người đặc biệt thì là chuyện gần như không có khả năng phát
sinh, thần quan, nhất là thần quan cao cấp, không giống với người bình thường.
Sau một hồi suy ngẫm, không nhận được đáp án, Marvalho hỏi: "Là vì cái gì
đây? Cô ta cố ý? Cô ta tại sao phải cố ý?"
"Ngài đi vào nhà cô ta, ngài chủ động, cô ta đang đáp lại ngài.”
"Ý của ngươi là cô ta đang cố ý tương tác cùng với ta?" Khóe miệng Marvalho
mỉm cười, con mắt vào lúc này cũng có ánh sáng.
Là Thần tử cao cao tại thượng, thật ra hắn sợ nhất chính là khi mình đơn
phương chủ động mà chỉ có thể nhận lại được một vách tường lạnh như băng.
Karen thật ra rất hiểu loại tâm tình này của Marvalho, bởi vì coi như bỏ thân
phận Thần tử của hắn sang một bên, phản ứng đầu tiên của người bình thường
sau khi tỏ tình với người khác phái mà bị từ chối cũng không phải là tiếc nuối vì
không thể tiếp tục đoạn tình cảm này, mà là … mất mặt và lòng tự tôn bị tổn
thương.
Mà nếu như ngươi chủ động, nhận được sự đáp lại của đối phương, ngươi phát
hiện đối phương cũng đang phối hợp với mình, sự vui sướng khi tương tác trên
tinh thần kia bình thường là điểm ngọt ngào đầu tiên của tình yêu.
Karen vốn cũng không hi vọng xa vời gì giữa ngài Thần tử và Trưởng khu sẽ có
tình cảm thật sự với nhau, sau đó mà đi theo hình thức hôn nhân bình thường,
nhưng bây giờ nhìn xem, giống như thật sự là đang có xu hướng này.
Cái vị Thần tử đang ngồi bên cạnh mình lúc này, thật đúng là có cảm giác trí
thông minh bị suy giảm sau khi yêu đương.
"Sau đó thì sao, ngài làm gì?"
"Ta?" Marvalho mím môi, vẫn nói ra, "Ta hỏi cô ấy xem có đau hay không, sau
đó ta cầm mảnh vỡ lên cắt vào ngón tay của mình, rồi nói, vẫn ổn không phải
rất đau."
Karen không nói gì, cúi đầu, tiếp tục ghi chép.
"Ta có phải cực kỳ ngu xuẩn hay không?"
Karen không trả lời.
"Karen, ngươi nói đi chứ, có phải ta cực kỳ ngu xuẩn hay không?"
Karen vẫn không trả lời như cũ.
"Đúng không, ta cực kỳ ngu xuẩn.” Ngài Thần tử khoanh tay đặt trên bàn, dựa
lưng vào phía sau, ánh mắt nhìn lên, "Ngu xuẩn đến nỗi chính bản thân ta đều
không thể tin được, ngươi cũng không nhìn thấy cái ánh mắt mà cô ta nhìn ta
lúc ta làm ra hành động đó đâu.”
"Thật ra chuyện đó cũng không có gì lớn." Karen mở miệng nói, "Ngài có từng
suy nghĩ rằng tìm được một người, lúc ở trước mặt cô ấy ngài không cần tự cao
tự đại, không cần giả vờ giả vịt, có thể thỏa thích để lộ ra sự ngu xuẩn của mình
mà không cần cảm thấy ngại ngùng, cũng là một chuyện rất hạnh phúc phải
không?"
"Chuyện này…."
Nữ giáo sư trên bục giảng tiếp tục giảng bài, học sinh phía dưới đều lắng nghe
rất chân thành, ngoại trừ có hai "Bạn học" dám công khai ngồi ở hàng sau trong
lớp học của bà ấy mà nói chuyện riêng.
Nếu là trước đây, bà ấy hẳn là đã sớm xách hai đứa học sinh kia lên để trừng
phạt nhằm giữ nghiêm kỷ luật trong lớp.
Nhưng bây giờ, bà ấy còn phải khống chế tiết tấu và âm thanh giảng bài của
mình, để tránh ảnh hưởng đến hào hứng nói chuyện thì thầm của họ.
Cuối cùng thì tiếng chuông cũng vang lên.
Nữ giáo sư như trút được gánh nặng, mở miệng nói: "Tan học."
Các học sinh cũng đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng tất cả mọi người
không nhúc nhích.
"Tan học." Marvalho nói.
"Ừm."
Karen thu dọn, đứng người lên, đi xuống, Marvalho cũng đi theo.
Lúc đi ngang qua bục giảng, Karen đem thời khoá biểu của mình đưa đến, sau
khi chờ nữ giáo sư ký tên xong, Karen cúi nửa đầu cảm ơn.
Chờ đến sau khi Karen và Marvalho rời đi, nữ giáo sư lặp lại một lần: "Được
rồi, tan học."
"Rầm rầm..."
Các học sinh nhao nhao nằm sấp xuống mặt bàn hoặc dựa lưng vào sau ghế, chỉ
cảm thấy toàn thân đau buốt nhức mỏi...
"Ngài có muốn đổi phương thức khác không?" Karen nói, "Ngài muốn được
người ta quỳ tiễn ra tận ngoài à?"
"Ta biết." Cả người Marvalho bị khói đen bao phủ.
Karen cũng yên lặng mà đeo một cái mặt nạ màu bạc lên.
"Tiếp theo đi đâu đây? "
"Tìm vợ của ngài, cô ta sắp xếp bữa tiệc."
"Vợ của ta ở đâu?"
"Ngài hỏi ta chuyện này cũng không phù hợp."
Đi ra khỏi khu phòng học, đã nhìn thấy một chiếc xe limousine dừng ở bên
ngoài, Gaspol đang đứng bên cạnh cửa xe, trong xe còn có người ngồi.
"Ngài trưởng khu." Karen chào hỏi với Gaspol.
Gaspol chỉ chỉ vào trong xe, nói: "Lên xe đi, Viện trưởng Jax ngồi ở bên trong."
Jax. Bori – Viện trưởng Viện trinh sát hình sự Đại học Trật Tự, học sinh trong
viện này sau khi tốt nghiệp phần lớn đều sẽ tiến vào hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật,
có thể nói, nó là cái nôi bồi dưỡng và vận chuyển nhân tài cho Đòn Roi Kỷ
Luật.
Phái học viện sở dĩ có thể trở thành một thế lực chính trị không thể nào xem nhẹ
trong Trật Tự Thần Giáo, nguyên nhân căn bản vẫn là ở chỗ cái phái hệ này
nắm giữ cánh cửa bồi dưỡng nhân tài, đồng thời bản thân còn có nguồn máu
mới không ngừng được truyền vào.
Mà phái hệ này còn có một điểm đặc thù, đó chính là chủ thể của nó hoặc là gọi
là tầng lớp trung kiên, cơ bản đều là thần quan phổ thông, không giống với
những thế lực có bóng dáng của quần thể gia tộc đứng sau.
Cách nói chính xác đó là một đám "Người trẻ tuổi" vốn không có thế lực, thông
qua phương thức tự mình sưởi ấm, gây dựng một thế lực tạo thành từ những
"Người trẻ tuổi không có thế lực".
Karen ngồi vào trong xe limousine, hành lễ với viện trưởng Jax ngồi ở trong.
"Ngài Viện trưởng."