lừa một lần rồi còn muốn lừa lần hai.”
"Chẳng lẽ ngài không cảm giác được sự ấm áp đến từ quang minh sao?"
"Ha ha." Thi thể phát ra cười lạnh, "Đừng xem ta là kẻ ngu, mặc dù ta cảm giác
được ngọn lửa Ánh Sáng, nhưng ta ngửi ra được sự hôi thối của Trật Tự từ
trong mồm của ngươi!"
"Nghe một chút, các ngươi đều nghe rõ cho ta nhé." Neo đưa tay chỉ vào thi thể,
"Đây mới gọi là chuyên nghiệp, đây mới gọi là chuyên nghiệp thật sự!"
Đối với việc có người có thể tán thành trái tím Ánh Sáng dành cho Trật Tự của
mình, Neo rất vui mừng.
"Chỉ bằng câu nói này của ngài, ngài có tâm nguyện gì chưa làm xong, có điều
gì cần ta truyền lời giúp, ta nguyện ý xem xét tình huống mà giúp đỡ ngài."
"Ba trăm năm, ta còn có thể truyền lời cho ai?"
"Cũng đúng."
Một ngọn lửa màu bạc xuất hiện ở trên thi thể, hắn cũng không còn thừa lại bao
nhiêu năng lượng linh tính, cho nên hắn không có thử đánh nhau, trên thực tế
trong cơ thể hắn bị rót chì lỏng vào để hắn rất khó khăn trong việc cử động,
cũng không giơ tay lên được.
Cho nên, hắn cực kỳ quả quyết thiêu đốt chính mình, để cho mình hoàn toàn
chết đi.
"Đừng chứ."
Neo đưa tay, dẫn ngọn lửa ra khỏi thi thể của đối phương, nhưng ý nghĩ muốn
chết của đối phương rất rõ ràng, cho dù ngọn lửa bị dẫn xuống thì hắn vẫn tiếp
tục đốt cháy phần năng lượng linh tính còn lại
Rốt cục, một chút năng lượng linh tính còn lại cháy cạn, hắn gục đầu xuống.
"Mẹ nó!"
Neo mắng một tiếng, tất nhiên đối với việc không thể có được tin tức giá trị gì
từ trong miệng của cái thi thể này mà cảm thấy rất không hài lòng, đồng thời,
hắn còn nhanh chóng đưa ra tổng kết:
"Sớm biết thì ta đã học một chút thuật pháp của Hoang Mạc Thần Giáo, ít nhất
còn có thể giả bộ, dù là dùng thuật pháp đơn giản nhất của Hoang Mạc Thần
Giáo mà tạo ra mấy đống cát trên mặt đất thì đoán chừng cũng có thể để hắn
càng tin tưởng chúng ta hơn."
Ngược lại là Karen có thể hiểu được hành vi vì sao thi thể này kiên quyết kết
thúc mình, thức tỉnh lại sau khi chết ba trăm năm, muốn "Báo động" nhưng phát
hiện mình đang ở giữa doanh trại của quân địch, đây quả thật là một loại cảm
giác nhục nhã và tuyệt vọng trên nhiều phương diện.
Sự đau đớn này, cho dù chỉ trong chốc lát cũng khó mà chịu đựng nổi.
Karen nhìn về phía Neo, hỏi: "Còn muốn tiếp tục bước về phía trước không?"
Neo rất bình tĩnh mà nhìn Karen, hỏi ngược lại: "Tại sao lại không chứ?"
"Ngài hẳn cũng rõ ràng." Karen trực tiếp nói rõ, "Hắn nói hắn là bị người của
Trật Tự Thần Giáo tra tấn đến chết, điều này có nghĩa rằng năm xưa người của
chúng ta thắng trong cuộc chiến đấu với hắn ở nơi này. Nhưng vấn đề là, lúc
chúng ta điều tra về cái sự kiện này, không tìm được bất cứ ghi chép nào liên
quan đến việc này ở trong giáo. Đương nhiên, cũng có thể giải thích là bởi vì
quyền hạn của chúng ta không đủ, nhưng mặc kệ như thế nào, Thần Giáo cũng
hẳn là phái người tới để xử lý nơi này, mà không phải tùy ý để bộ thi thể này
đứng ở đây suốt ba trăm năm qua."
Karen đi về phía trước mấy bước, nhìn thi thể vừa tự đốt kia:
"Tư thế đón khách lúc đầu của hắn, nhưng thật ra là do người giết hắn tạo nên,
tạo ra một cái cột mốc hình người cho người ở phía sau, có nghĩa rằng người lúc
trước giết hắn đều biết rằng nơi này sau đó sẽ được tiến hành xử lý. Nhưng...
Lại không có ai."
Neo thở dài, hỏi: "Vậy ý của cậu là gì?"
"Ba trăm năm trước, sau khi người của chúng ta trả một cái giá nhất định đã giải
quyết hắn, hoặc là nhóm người của hắn; nhưng mà người của chúng ta cũng
không còn sống để quay trở lại Thần Giáo.
Ta đang hoài nghi rằng, Thần Giáo đã mất đi báo cáo về tung tích của bọn họ,
Thần Giáo... Cũng không biết đến nơi này.
Giải thích hợp lý nhất là, bọn họ, có lẽ đã chết ở trong kia."
"Cái này không phải lại vòng trở về rồi sao?" Neo cười nói, "Chúng ta đến để
tìm nơi chôn xương của Compasini, mà chúng ta đã sớm biết rằng bên cạnh thi
thể của Compasini hẳn là có không ít người vây giết nó, chúng ta đã sớm để ý
đến những vũ khí bị bỏ lại của bọn họ... Vì cái gì mà không tiếp tục đi tới chứ?"
"Bọn hắn thậm chí rảnh rỗi mà giết người rồi biến hắn thành con rối chỉ đường,
điều kiện tiên quyết là chắc chắn đã xác định toàn bộ mục tiêu bên ngoài đã bị
giải quyết, cũng có nghĩ là Compasini chết, cái nhóm người này cũng đã chết.
Nói cách khác, rất có thể, nơi này lúc trước còn có phe thứ ba tồn tại, giết chết
tất cả bọn họ."
"Đi lên phía trước, sẽ có thể có được đáp án mà cậu muốn." Neo chỉ chỉ về phía
trước, "Sau ba trăm năm trôi qua, nơi này sao có thể có uy hiếp gì tồn tại nữa,
đúng không?"
Karen mím môi, nói: "Chú ý cảnh giác mà tiếp tục đi tới."
Sự chuyển biến nhanh như vậy để cho Neo kinh ngạc một chút, hắn lập tức hỏi:
"Ta còn tưởng rằng cậu còn phải do dự thêm một chút."
"Là câu nói vừa rồi của ngài đã nhắc nhở ta, ba trăm năm trôi qua, nếu như vẫn
tồn tại uy hiếp, vậy thì bây giờ nó cũng đã nhìn thấy chúng ta đến rồi."
"Ha, không khí lập tức xuất hiện rồi." Neo vừa đi ở trước nhất vừa nói, "Mọi
người giữ vững tinh thần, bởi vì có khả năng lớn ở phía trước sẽ có vũ khí để
lại, là của tiền bối trong Thần Giáo của chúng ta, điều này có nghĩa rằng vũ khí
chúng ta nhặt được, có thể hợp với chúng ta hơn."
Tiếp tục đi tới, xuyên qua một đường hầm làm từ nham thạch, phía trước có âm
thanh nước chảy truyền đến.
Lúc đám người đi ra khỏi đường hầm thì phát hiện phía dưới không phải là
mạch nước ngầm đang chảy, mà là một cái đầm cát to lớn, ở đây có những dòng
cát đang chảy tựa như dòng nước, nó như còn "Sống".
Ở trung tâm của đầm cát, có một bộ xương khổng lồ, một nửa lộ ở bên trên của
mặt cát, thoạt nhìn thì giống như xương của cá voi.
Nhưng mà trải qua sau mấy trăm năm, xương cốt vẫn óng ánh sáng long lanh
như cũ, đã đủ để biểu hiện ra sự bất phàm của nó.
"Ai muốn xuống trước để thử một chút?" Neo hỏi.