"Ta bảo này, xảy ra chuyện gì thế, hơn nửa năm rồi, ngươi vẫn luôn rất bình tĩnh
mà ngủ say, hôm nay là thế nào vậy?
Sao thế, ngủ quá lâu, thấy chán, muốn đi qua đi lại một chút à?"
Rasma cố ý dùng một loại giọng điệu thả lỏng mà nói chuyện, nhưng trong lòng
ông ta, thật sự đang rất sốt sắng.
Bởi vì ông ta là người thủ hộ của khu vực này, con đường trong thành phố này,
trên một mức độ nhất định thì có thể so sánh với các Cấm khu.
Mà Rasma, là người thủ hộ của Cấm khu này, ông ta biết rõ, một khi lão già
trong căn biệt thự kia mở mắt ra, đối với Trật Tự Thần Giáo mà nói, có ý nghĩa
như thế nào.
"Này, ta nói này, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, ngươi có chuyện gì thì cũng có thể
nói với ta mà... À, không, đừng đừng đừng, ngươi đừng nói chuyện, ngươi cứ
tiếp tục ngủ, để ta đoán là được, để ta đoán!"
Rasma đưa chân rảo bước tiến về cửa sân, một chân đặt vào bên trong, một cái
chân khác giữ ở bên ngoài, muốn đoán, chắc chắn phải gần một chút.
Nhưng cho dù là đến bây giờ, ông ta cũng không dám bước hẳn hai chân vào
sân, ông ta sợ gây nên hiểu lầm.
"Không phải chứ, ngươi như vậy thì ta làm sao mà đoán được?"
"Ít nhất thì ngươi cũng cho ta một chút gợi ý chứ?"
"Người bình thường lúc đi ngủ ban đêm cũng đều sẽ mình xoay người đấy,
đúng không?"
Ông lão nằm trên giường trong phòng, từ từ giơ lên một ngón tay.
Rasma: "..."
Thật lâu, Rasma ngẩng đầu, hai tay mở ra ép xuống phía dưới, giống như là
đang khắc chế cảm xúc nào đó đang điên cuồng phun trào ở trong lòng.
Rốt cục,
Ông ta tức giận mở miệng mắng to: "Dis, không thể nhục nhã người khác như
thế, ngươi nhích nhích một ngón tay thì ta phải nghe theo ngươi dặn dò mà đi
làm việc!"
Ông ta thế nhưng cũng là Đại tế tự tiền nhiệm của Trật Tự Thần Giáo!
Rasma thu hồi một chân bước vào, hai chân đều trở lại phía ngoài cửa rồi xoay
người, nhìn về hướng mà ngón tay đang chỉ đến.
"Ta chỉ tò mò mà đi xem rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra mà thôi."
Rasma nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, hai mắt nhắm chặt.
Cùng một thời gian,
Sâu trong màn đêm, xuất hiện một con mắt thật to, nó đang từ từ mở ra, cùng
với hành động này, khu vực rộng lớn bốn phía xung quanh, đang rơi vào trong
tầm nhìn của nó.
...
"Ngươi bây giờ còn có thể cảm ứng được nó sao?" Auggie vừa tiếp tục nhanh
chóng lao đi vừa nói.
"Cảm ứng được, nhưng mà, ta đề nghị ngài bây giờ có thể hạ thấp tốc độ một
chút."
"Ngươi đang lo lắng sát thủ sẽ giết chết mèo của ngươi để chúng ta không cách
nào định vị?"
"Đúng thế."
"Không cần lo lắng, mặc dù ta không biết vì cái gì mà tên sát thủ kia lại bắt mèo
của ngươi đi, nhưng chỉ cần cho ta thêm ba phút, đến lúc đó cho dù hắn có giết
mèo của ngươi, hắn cũng không trốn khỏi sự truy đổi của ta, trong khoảng cách
đó, chính ta có thể đánh dấu khí tức của hắn."
"Ta không thể để cho mèo của ta gặp nguy hiểm."
"So sánh giữa mèo của ngươi và sát thủ thì cái nào quan trọng hơn?"
"Mèo."
"Ha ha." Auggie không những không giận mà còn cười, "Ta thích lựa chọn của
ngươi, bởi vì ngươi coi trọng thú cưng như thế, cực kỳ tốt!"
Dù sao thì bản thân Auggie, cũng chỉ là một con thú nuôi của Người Cầm Roi,
cái mông của cô đương nhiên là hướng về phía của Pall.
"Nhưng mà nếu hạ tốc độ xuống mà nói, đến cuối cùng có thể là mèo của ngươi
vẫn gặp nguy hiểm như cũ, mà sát thủ, chúng ta có lẽ cũng không bắt được."
"Ngài Auggie, nếu như ngài tin tưởng lời ta nói, xin hạ thấp tốc độ một chút."
"Nếu như ta từ chối thì sao?"
"Ta sẽ cho tiến hành chỉ sai phương hướng, để có hiệu quả tương đương với
việc giảm tốc độ."
"Vì cái gì mà đến bây giờ ngươi mới lo lắng về chuyện này?"
Bởi vì...
Ánh mắt của Karen quét về phía con đường bên dưới, vừa nhìn về phía ngọn nói
không cao lắm ở phía xa xa.
Qua khỏi ngọn núi kia, chính là địa phận của thành phố La Giai.
Mà phương hướng mà sát thủ chạy trốn, đang lao thẳng về hướng của thành phố
La Giai.
Karen bây giờ thật đúng là không nghĩ đến việc gọi ông nội để cứu Pall, một
mặt là bởi vì anh biết rõ, ông nội đang ngủ say mà tỉnh dậy thì có ý nghĩa như
thế nào; một phương diện khác thì là bởi vì, anh biết bây giờ còn có một người
khác, cũng đang ở phố Mink.
Ngài Rasma, có lẽ ngài cũng không hi vọng nhìn thấy sát thủ giết cả nhà Đại
chủ giáo đại khu chạy trốn ngay dưới tầm mắt của ngài đâu!
...
"A, tốc độ của con rồng kia chậm lại, chắc chắn không phải là bởi vì nó không
còn sức lực, ta không tin tưởng thể chất của Long tộc sẽ yếu đuối như vậy, vậy
thì vì cái gì đây, chẳng lẽ là bởi vì nó không cách nào tiếp tục định vị được vị trí
của ngươi rõ ràng sao?"
Phát giác được khoảng cách giữa mình và con rồng phía sau lưng càng lúc càng
xa, Valoti không khỏi hơi thả lỏng mũi giáo cát đang hướng về phía Pall, không
phải trong tình huống bất đắc dĩ nhất, hắn cũng không muốn giết chết Pall, bởi
vì hắn muốn có được bí mật liên quan đến Thần Ánh Sáng từ chỗ của Pall.
Pall không quan tâm đến mũi giáo cát trước mặt, ngược lại thò đầu ra cúi đầu
nhìn xuống phía dưới, khi nhìn thấy địa hình quen thuộc của thành phố, nó mở
miệng nói:
"Valoti đúng không, ngươi vừa mới nói ra tên của ngươi, không sai chứ?"
"Ừm, thế nào?"
"Ngươi có biết vì sao nơi này vốn nằm trong phạm vi thế lực của Trật Tự Thần
Giáo mà lại trở thành khu vực chân không sao?"
"Ngươi biết?"
"Đương nhiên. Lúc ngươi lên kế hoạch cho con đường chạy trốn của mình, nên
suy nghĩ và tưởng tượng nhiều một chút, trong một khu rừng rậm bỗng nhiên có
một khu vực không có những động vật nào cả thì chỉ có thể là một nguyên
nhân;
Đó chính là khu vực này, có thú dữ!"
Nói xong, Pall há to miệng ra, học leo con hổ mà gào lên:
"Meo….!!!"
"Ha ha ha." Valoti nở nụ cười, "Ngươi biết không, bây giờ ta bắt đầu cảm thấy
ngươi có chút đáng yêu."
Pall quay đầu, nháy nháy mắt.
"A, càng có thể đáng yêu hơn đấy."
"Ha ha meo." Pall cũng không nhịn được mà vừa giơ chân chỉ lên trời mà vừa
nói, "Thằng ngu, ngươi ngẩng đầu nhìn thử xem."
Valoti nghe vậy,
Ngẩng đầu,
Hắn trông thấy bầu trời phía trên đỉnh đầu của mình, có một con mắt thật to,
đang nhìn hắn.
Pall hưng phấn quơ quơ hai cái chân,
Hô lên với phía trên:
"Ha ha, bé Rasma, ngươi đã ăn tối chưa?"