Paul mang đồ ăn mua được vào phòng bếp hỏi.
Karen cười nói: “Sau khi nấu cơm xong ta muốn ngươi hỗ trợ bằng việc ăn
nhiều một chút.”
“Đương nhiên không có vấn đề, ha ha, ta rất nhớ tài nấu nướng của thiếu gia.”
Karen tiếp tục một mình bận rộn trong phòng bếp, từ chối khéo lòng tốt muốn
hỗ trợ của cô và thím.
Chờ sau khi sắp nấu xong, Minna và Chris chạy tới, Karen để hai người hỗ trợ
bưng thức ăn lên bàn.
“Wow, làm nhiều món ăn như vậy sao.” Minna cảm thán nói.
Chris gật đầu: “Đúng vậy, ăn không hết nổi.”
“Bởi vì còn có rất nhiều khách còn chưa tới.”
“Là ai vậy, anh Karen?”
“Đều là bạn bè của anh được anh mời đến làm khách.”
“Vậy em phải thông báo với mẹ, để mẹ quét dọn vệ sinh trước.”
“Không cần, đều là người một nhà, không cần khách sáo như thế, đồ ăn anh đều
để lại sẵn trong phòng bếp, chờ bọn họ đến thì dọn ra một bàn khác cho họ.”
Ngay sau đó, Karen để ý đến ghế chủ tọa trống không, đó là vị trí chuyên thuộc
về ông nội, “Minna, chỗ ngồi của ông nội không có bày bát đĩa.”
“Thế nhưng mà, anh Karen, ông nội...”
“Mang lên đi.”
“Được rồi.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Karen khoát khoát tay với đám
Minna, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Để anh bắt máy.”
Cầm ống nghe lên.
“Ta là Rasma.”
“Ta là Karen.”
Phút giây trầm mặc ngắn ngủi giữa hai bên đầu dây, gió bão vô hình đang dần
hiện ra.
Văn phòng nơi giáo đường, Rasma quay đầu nhìn về phía học trò của mình, trên
gương mặt đầy cảm xúc hoang đường mà hỏi thăm:
“Karen là quan chỉ huy mặt đất trong hành động lần này?”
“Đúng vậy, thưa ngài Rasma thân yêu.”
Rasma không để ý đến tiếng trả lời trong ống nghe, hắn chỉ nhìn chằm chằm
vào học trò của mình.
Wilker ưỡn ngực, đáp:
“Bộ trưởng của chúng ta phụ trách chỉ huy quân đoàn trong lần hành động này!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
Rasma phát ra tiếng cười to, cười đến nỗi nước mắt đều sắp chảy tràn ra.
Hắn thật sự thất thố, bởi vì đây quả thực là chuyện không thể nào nực cười hơn,
Thần Giáo muốn hành động nhắm vào ông nội của nó, kết quả một nửa quyền
chỉ huy của lần hành động lại thuộc về đứa cháu trai này!
Chuyện này nếu truyền ra ngoài vậy chẳng phải Trật Tự Thần Giáo sẽ trở thành
trò cười cho cả giới giáo hội sao.
Sau khi cười xong, Rasma liếm môi một cái: “Ông nội ngươi đã thức chưa?”
“Vẫn chưa, ta vừa về đến nhà, mới nấu cơm xong, chờ một lúc nữa sẽ đi gọi
ông nội.”
“Thằng nhóc, ngươi cho rằng cánh của mình đã đủ cứng rồi sao?”
“Không, không có, so với ông ấy, ta còn rất nhỏ yếu.”
“Ngươi sẽ phải trả giá thật lớn cho sự ngây thơ và cuồng vọng của mình, ngươi
không nên trở về, ngươi nên bắt đầu trốn đi; thế nhưng ngươi lại làm cho sự nỗ
lực của ông nội ngươi đều trở thành công cốc.”
“Nhà ta ở chỗ này, ta luôn luôn phải trở về.”
“Người nhà Inmerais các ngươi cực kỳ thích đem chữ “nhà” đặt ở ngoài miệng,
ông nội ngươi cũng là như vậy, cho nên cho dù hắn có mạnh mẽ, có thiên phú
đến thế nhưng cuối cùng lại không cống hiến ra thêm cho Thần Giáo, bởi vì
trong lòng của hắn chỉ có cái nhà nhỏ của hắn, chỉ có tình yêu dành cho cái nhà
nhỏ đấy.”
“Ngươi sai rồi, ngài Rasma, nhà nhỏ hay lớn cũng đều như nhau, tình yêu lớn
hay nhỏ cũng không có gì khác nhau, tình yêu nhỏ bắt nguồn từ nhân tính, tình
yêu lớn thì nguồn gốc bắt nguồn từ chính tình yêu nhỏ, cho dù vào một vài thời
điểm mọi người hi sinh ngôi nhà nhỏ của mình thì cũng đơn giản là vì để cho
càng nhiều ngôi nhà nhỏ khác có thể trở nên tốt đẹp hơn.
Giữa hai người vốn cũng không phải là đối lập, gượng ép buộc cả hai đứng đối
lập là các ngươi.
Nếu như trong lòng ông nội ta không có tình cảm dành cho Thần Giáo, thì thưa
ngài Rasma của ta, ngài cũng chẳng sống được đến ngày hôm nay đâu.”
“Ta rất cảm kích ông nội ngươi.”
“Ừm, nên vậy.”
“Nhưng ta không tán thành với sự lựa chọn của hắn, hành vi của hắn ngỗ nghịch
làm bẩn Thần Giáo, ngay cả Thần, cũng sẽ không tha thứ.”
“Ta tha thứ.”
Wilker đứng bên cạnh Rasma mở miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Bộ trưởng của
chúng ta sẽ tha thứ.”
“Ngươi tha thứ ư? Ngươi nghĩ mình là ai!!!”
Karen kéo ống nghe ra xa một chút, bởi vì tiếng gầm gừ quá lớn.
Wilker yên lặng giao hai tay lại trước ngực, sám hối thay cho thầy của mình.
Chờ đến khi âm lượng bên phía đầu dây giảm xuống bớt, Karen nói vào ống
nghe:
“Ngài Rasma, xin chuyển lời với Wilker, nói cho hắn biết cơm đã nấu xong, có
thể tới dùng cơm.”
Nói xong, Karen cúp điện thoại.
Rasma hít sâu một hơi, nói: “Ta muốn đi uốn nắn lại tất cả.”
Wilker mở miệng nói: “Thưa thầy, ngài chính là “Tất cả” cần uốn nắn.”
“Ngươi là thuộc hạ của nó?”
“Đúng vậy, ta là tùy tùng của ngài.”
“Ngươi là tùy tùng của nó?” Trên mặt Rasma lộ vẻ cổ quái, “Ha ha, ngươi biết
không, nó đang lợi dụng ngươi.”
“Không, ngài ấy đang cứu vớt ta.”
“Dù cho không có nó thì chờ sau khi thầy của ngươi rời khỏi chỗ này thì ta cũng
có thể bù đắp lại tất cả những uất ức của ngươi trong mấy năm nay, ngươi vẫn
có thể có địa vị cực cao để phát triển trong Thần Giáo!
Thứ mà nó cho ngươi vốn là thứ ngươi nên có!”
“Ngài ấy cho ta thứ mà thầy không thể cho được.”
“Nó lôi kéo ngươi là vì để hôm nay ngươi đến đối phó ta, khuyên can ta, muốn
cột ngươi lên thuyền của nó để trói buộc ta, con à, học trò của ta, người thừa kế
của ta, đến bây giờ ngươi vẫn chưa tỉnh táo lại sao?
Ngươi chỉ là một công cụ mà nó dùng để đối phó ta mà thôi!”
“Không, thưa thầy, ngài không xứng để được như vậy.”
Rasma: “…”
“Thưa thầy, ngài ấy là đối tượng đáng để chúng ta đi theo, ngài ấy sẽ dẫn dắt
chúng ta mở ra một thời đại mới, một kỷ nguyên mới, ngài không phải để cho ta
đến áp chế thầy, bây giờ ta đã hiểu rõ, ngài ấy là muốn để ta đến cứu vớt thầy.”
Rasma đưa tay, giam cầm cơ thể Wilker lại, sau đó bàn tay đặt lên trên trán
Wilker mà tiến hành kiểm tra, ngay sau đó Rasma nghi ngờ nói:
“Tinh thần của ngươi thế mà không có bị điều khiển?”
Wilker cũng không phản kháng, chỉ là tiếp tục nói:
“Thưa thầy, thầy mãi mãi cũng không cách nào tưởng tượng được mình đang
đối phó với ai đâu, thầy cũng không thể tưởng tượng được sau lưng của ngài ấy
có ai đang đứng!”
Không được Karen gật đầu, không được Alfred xác nhận thân phận thật của Bộ
trưởng không được để lộ cho bất cứ ai.
Wilker chỉ có thể thông qua loại phương thức này, để nhắc nhở và khuyên can
thầy của mình.
Nhưng rất hiển nhiên là những lời khuyên can này khi truyền vào lỗ tai của
Rasma thì đều có nghĩa là: Học trò của mình, điên rồi!
“A, đương nhiên ta biết sau lưng nó là ai, không phải là hắn cảm thấy có ông
nội của nó thì nó có thể không cần phải kiêng kỵ gì cả sao?
Ta sẽ dùng hiện thực để nói cho nó biết biết, nó đã suy nghĩ mọi chuyện quá
đơn giản rồi, nó không nên khinh thường nội lực và ý chí của Thần Giáo.”
“Thưa thầy, ngươi thật sự đang ngây thơ chính là ngài.”
“Wilker, ta tin tưởng sau khi chuyện này kết thúc thì thời gian sẽ để cho ngươi
tỉnh táo lại.”
“Ta cũng tin vậy.”
Tượng thần trong giáo đường, bắt đầu hư hóa, sau đó nhanh chóng hoá khổng
lồ, tạo thành một pháp thân vô cùng mênh mông vĩ ngạn;