Karen rất rõ ràng rằng cho dù đám người Verden chính biến thành công thì cũng
sẽ không để mình lên làm Đại tế tự tân nhiệm, nguyên nhân vì theo pháp lý
mình là người nối nghiệp của Norton, lật đổ hắn cũng chính là phủ định thân
phận người nối nghiệp của mình.
Chưa kể vấn đề bây giờ không phải là ai làm Đại tế tự kế nhiệm, Norton thật vất
vả mới chỉnh đốn trên dưới Thần Giáo, lúc này cho dù đổi thành ai đi nữa thì
Thần Giáo lại quay trở về thành một đám cát rời rạc.
Đây cũng là nguyên nhân Karen khăng khăng muốn đến đây để gặp mặt trao
đổi, anh không phải đang cho Norton một cơ hội cuối cùng, mà là hy vọng
Norton cho Trật Tự Thần Giáo một cơ hội.
Lúc này, Đại tế tự vốn đang ngồi yên không nhúc nhích giống như đã dần dần
"Trở về", ánh mắt của hắn có lại sự xuyên thấu như trước.
Ukunga quay người rời đi, bây giờ hắn có vẻ không muốn đối mặt với vị Đại tế
tự này.
Karen thì tiếp tục đứng tại chỗ, sau một khắc, tranh vẽ bốn phía trên tường bắt
đầu từ trạng thái vĩnh viễn đứng yên bất biến mà trở nên dần dần có động thái,
cứ ngỡ như các nhân vật cùng câu chuyện được miêu tả trong tranh vẽ trên
tường bỗng chốc đều sống lại, mà nguồn cơn của những động tĩnh này đều xuất
phát từ việc "Tỉnh dậy" của Đại tế tự.
Đột nhiên, một ý thức bay ra từ trong một bức tranh vẽ trên tường, chui vào
người của Đại tế tự, Đại tế tự phát ra thở dài một tiếng, nói:
"Ngươi đã đến."
Cho nên, lúc trước Đại tế tự đang đắm chìm vào trong những bức tranh vẽ
tường hay sao?
Lòng của Karen hơi chìm xuống một chút, bởi vì Đại tế tự càng lúc càng giống
với hình tượng của vị “đại nhân” trên những bức tranh vẽ tường kia.
"Đại tế tự, ta trở về xem ngài."
Khóe miệng Đại tế tự có chút mỉm cười, nụ cười này, để Karen cảm thấy cực kỳ
lạ lẫm.
Cho dù một người xảy ra một sự thay đổi cực lớn thì ít nhất cũng sẽ tuần hoàn
theo một loại quy luật nào đó, cũng sẽ có dấu vết để mà lần theo; nhưng bây giờ
Đại tế tự đã hoàn toàn làm cho người ta cảm thấy rằng đây là một người hoàn
toàn khác.
"Là trở về để chất vấn ta sao?"
"Đúng vậy, Đại tế tự."
"Ha ha ha…" Đại tế tự cười, "Trực tiếp như vậy à?"
"Ta cảm thấy, lúc này cần sự trực tiếp, ta cũng yêu cầu thuộc hạ của mình như
thế, ở trong đoàn đội của ta thì bí mật không để qua đêm."
Thật ra đây là truyền thống trước kia giữa Karen và Dis: Trong nhà Inmerais, bí
mật không để qua đêm.
Giữa hai người không cần thiết phải suy đoán đến suy đoán lui, sau khi đoán
còn nảy sinh hiểu lầm, đến rồi cuối cùng lại tiếc nuối.
"Cái thói quen này cũng không sai.” Đại tế tự từ từ đứng người lên "Đám người
Verden cũng không có cái thói quen này."
Đại tế tự có ý riêng, điều này nói rõ rằng Đại tế tự cũng đã nhận ra ý đồ và kế
hoạch của đám người Verden.
Nhưng vấn đề nếu hắn đã nhận ra thì vì cái gì không bắt đầu giải quyết, ngược
lại là cưỡng ép trưng dụng lực lượng từ Thần Điện để bảo vệ và quán triệt ý chí
của mình.
"Ngài có thể giải đáp nghi ngờ của ta sao, Đại tế tự?"
Đại tế tự đi đến trước mặt Karen, nói: "Ngươi hỏi đi."
"Tại sao ngài ra lệnh rút quân khỏi Vườn Sinh Mệnh, một nhánh Kỵ Sĩ Đoàn
vốn không có khả năng ngăn cản cả ba vị cấp bậc Chủ Thần trở về, mà ở phía
sau còn có tỉ lệ rất lớn xuất hiện thêm các tiểu Thần khác cùng trở về."
"Rút lui hai Kỵ Sĩ Đoàn cũng chỉ là khúc nhạc dạo, ta cũng không có ý định giữ
lại nhánh Kỵ Sĩ Đoàn nào ở đó, ta sẽ ra lệnh để toàn bộ rút đi."
"Ngài không có ý định ngăn cản?"
"Bởi vì ta bỗng nhiên ý thức được, ngăn cản cũng không có ý nghĩa, có vài
chuyện tất nhiên sắp xảy ra, cũng không cần phải tốn quá nhiều sức lực để can
dự vào, còn không bằng tiết kiệm để đi làm những chuyện khác.
Ngươi trở về thật đúng lúc, ta đã thông qua Trật Tự Thần Điện để phát thư mời
cho Thần Điện của Nguyệt Nữ và Luân Hồi, đương nhiên, cũng tiện thể phát
thư mời cho những Thần Giáo chính thống khác.
Tán gẫu với Giáo tôn của bọn hắn đôi khi sẽ khá tốn sức, bởi vì không phải tất
cả thần giáo cũng giống như Trật Tự Thần Giáo chúng ta, lời nói của Đại tế tự
sẽ thật sự có tác dụng.
Ta dự định cùng uống trà, hút xì gà, thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ khi Thần
linh trở về cùng với các Trưởng Lão, những người nắm quyền thật sự của bọn
hắn ở nơi đó.
Ta nghĩ như thế sẽ chắc chắn rất đẹp.
Ta càng tin tưởng vào ngươi có thể sắp xếp rất tốt, không phải sao?"
"Ta có thể tuân theo pháp chỉ của ngài mà đi sắp xếp, dù gì thì một thần quan
Trật Tự cũng hẳn phải nghe theo ý chỉ của Đại tế tự." Karen dừng một chút,
"Nhưng ta cũng muốn biết, vị Đại tế tự đang đưa ra pháp chỉ bây giờ có phải vị
Đại tế tự mà ta tín nhiệm và tán thành hay không.”
"Ta có thể hiểu về sự tín nhiệm, nhưng còn tán thành?" Norton nhìn Karen, "Sao
đây, người ngồi lên vị trí Đại tế tự còn cần được ngươi đi xét duyệt sao?"
"Trên mặt pháp lý thì không có, nhưng trong lòng mỗi người đều có một hệ
thống đánh giá riêng."
"Không, cũng không phải như vậy, nếu không thì ngươi sẽ hỏi ta có phải là
chính ta hay không trước, sau đó mới hỏi ta về chuyện rút quân, thật ra thì
ngươi cũng không phải quá để ý rằng ta có phải là ta hay không, thứ mà ngươi
để ý là vị Đại tế tự như ta sẽ làm việc dựa theo phương hướng mà ngươi mong
muốn hay không.”
Karen nhẹ gật đầu: "Ngài nói không sai."
"Ngươi không cảm thấy chuyện này nghe rất hoang đường sao?"
"Không, không có chút nào, bởi vì cái phương hướng này là ngài mang đến cho
ta, cũng là ngài mang đến cho mỗi một người ở bên cạnh, chúng ta đi theo ngài
là bởi vì tán thành phương hướng của ngài."
"Vậy sự tồn tại của ta cũng không có ảnh hưởng gì rồi?"
"Nếu như ngài không có ở đây, chúng ta sẽ tản đi, vậy cái phương hướng mà
ngài mang đến cũng quá thấp kém và buồn cười.”
"Ngươi biết không, ta thích cảm giác nói chuyện cùng ngươi." Norton đi về phía
vách tường, ở đó là một bức tranh trải rộng trên vách, "Bây giờ ta có thể trả lời
câu hỏi thứ hai của ngươi trước, ta có còn là Norton hay không."
Karen quay người, mặt hướng về phía bóng lưng của Đại tế tự, yên tĩnh chờ đợi
đáp án.
"Ta vốn cho rằng ta có thể trấn áp hắn; ta vốn cho rằng ta có thể trở thành
trường hợp ngoại lệ kia; ta cực kỳ tự tin, vô cùng tự tin, nhất là sau khi nhìn
thấy cái vị ở phố Mink kia, lòng tự tin của ta lại càng thêm vững chắc.
Ta là Norton, hắn là Dis, chuyện mà hắn có thể làm được thì không có lý do gì
ta không làm được.
Lấy người bình thường làm điểm xuất phát, từng bước một giẫm lên trên Thần
tính cao cao tại thượng, nói cho bọn hắn: Các ngươi cũng không cao quý.
Ta vẫn luôn cảnh giác sự trở về của chủ ta, nhưng ta chưa hề dám quên vị kia
trong khoảng thời gian này cũng sẽ đột nhiên có được sức mạnh càng lớn hơn,
ta đã chuẩn bị tốt để chống lại hắn.
Nhưng cuối cùng tất cả sự chuẩn bị của ta đều trở thành trò cười…”