luôn ở lại thành phố York, cái này rất thích hợp với sự sắp xếp ở trên đảo, chúng
ta không hi vọng đội ngũ này sẽ bị đánh tan và chia tách, mà là cố hết khả năng
muốn nó ổn định ở một chỗ, về sau tiếp tục tiếp thu, thu thập người vào tộc, về
sau xem như có một điểm dừng chân thật sự bên trong Trật Tự Thần Giáo.
Nói như vậy thì coi như rất nhiều năm sau, chúng ta triệt để bị dung nhập vào
trong Trật Tự, ít nhất còn có thể có một căn cứ, hoặc gọi là một quê quán mới."
Karen nhìn về phía Alfred đi theo Ophelia cùng xuống đây.
Ophelia giải thích nói: "Liên lạc giữa trang viên Ellen và Đảo Ám Nguyệt vẫn
luôn do người hầu nam của anh phụ trách, ta nghĩ, rất nhiều việc tạp vụ, anh
cũng lười quan tâm, nhưng người hầu nam này của anh... cực kỳ quan tâm."
Alfred lập tức mở miệng nói: "Thiếu gia, vốn là muốn thông báo cho ngài,
nhưng không nghĩ tới công chúa Ophelia đến nhanh như vậy."
"Không có việc gì." Karen khoát tay áo, ra hiệu mình không trách Alfred, chủ
yếu vẫn là chính anh sợ phiền phức mới làm ông chủ vung tay không để ý,
huống hồ, Alfred chủ động sắp xếp quả thật làm được rất tốt.
Sau khi chứng kiến sức mạnh của kỵ sĩ trú quân, Karen cực kỳ hi vọng dưới tay
mình cũng có thể có một lực lượng quân đội hóa như vậy, mặc dù trên mặt tố
chất thì võ sĩ Ám Nguyệt chắc chắn không thể so sánh với Kỵ sĩ trú quân, càng
không có khả năng so sánh với Kỵ Sĩ Đoàn, nhưng sau khi bọn họ đến, chắc
chắn sẽ nghe theo mình.
Nhưng điều làm cho Karen cảm thấy buồn cười nhất chính là, cái việc mình
"Không thể nào thăng chức" hoặc gọi là "Bị áp chế vĩnh viễn", ở chỗ này ngược
lại trở thành một cái ưu điểm, bởi vì chính mình có lẽ sẽ vẫn luôn ở trên vị trí
này, ngược lại có thể cam đoan cho "chính sách kéo dài".
"Anh cảm thấy thế nào?" Ophelia hỏi.
"Ta cảm thấy có thể, nhưng sắp xếp cụ thể, cần chờ sau khi ta ra tù."
"Được rồi, ta trở về cùng thương lượng với Hội Trưởng Lão một chút."
"Bọn họ sẽ nghe lời cô sao?"
Ophelia trả lời: "Có đôi khi thương lượng, chỉ là vì cho bọn họ một bộ mặt."
"Ừm, xem ra khả năng khống chế của cha cô ở trên đảo được gia tăng rất
nhiều."
"Lực lượng của Trật Tự sẽ giúp ông ấy đè ép tất cả âm thanh phản đối ở trên
đảo, mà ông ấy chỉ cần toàn tâm toàn ý làm chó cho Trật Tự là được rồi."
"Ai lại không phải như vậy đâu chứ?"
Ophelia đi ra khỏi phòng giam, nói với Karen: "Chúc anh sớm ngày ra tù."
"Cảm ơn."
Ophelia tới cực kỳ vội vàng, đi cũng cực kỳ vội vàng.
Chờ đến khi nghe được âm thanh đóng cửa ở phía trên, Neo nói với Karen:
"Buông xuống cái gì gọi là dây dưa và mông lung của tình yêu, cả người đều
tập trung vào công việc và sự nghiệp, cậu có cảm thấy ngược lại trên người cô
ta trở nên hấp dẫn hơn?"
"Ngài quan sát cẩn thận đến thế à?"
"Ta chỉ là muốn nói cho cậu, trong văn hóa của tầng lớp quý tộc Wien, văn hóa
tình nhân chiếm hết chín phần."
"Vậy một phần còn lại thì sao?"
"Loạn luân."
"Được thôi."
"Cho nên, không nên tạo ra gánh nặng gì trong lòng mình, vừa mới nãy cậu nên
cho cô ấy một cái ôm hoặc là một nụ hôn, người ta từ lúc vừa mới bắt đầu đã
đưa kiếm đưa tiền cho cậu, hiện tại còn muốn cho cậu nhân lực.
Kết quả cậu còn đào mộ tổ tiên của người ta lên, chậc chậc, thật sự là một tên
cầm thú."
"Mộ tổ tiên của nhà cô ta rốt cuộc là do ai đào lên?"
"Không cần để ý đến những chi tiết này."
"Ta chỉ là bội phục bản lĩnh tự sửa chữa ký ức này của ngài, ta rõ ràng nhớ kỹ
rằng lúc ở trên Đảo Ám Nguyệt, là ai giống như một con chó poodle nhảy nhót
khắp nơi tìm kiếm niềm vui."
"Lôi chuyện cũ ra nói cũng không ý nghĩa, dù sao ta muốn cậu thẳng thắn mà đi
ở rể là được."
"Người của Đảo Ám Nguyệt không có dòng họ."
"A, đúng, suýt nữa quên mất, vậy hãy theo bọn hắn mà thay đổi tín ngưỡng... A,
không đúng."
Karen bưng ly nước uống một ngụm, cực kỳ bình tĩnh nói:
"Từ độ tinh khiết tín ngưỡng thậm chí là từ huyết thống mà nói, ta còn cao cấp
và thuần khiết hơn bất cứ người nào trên Đảo Ám Nguyệt."
Mình nhận được truyền thừa của Con Mắt Ám Nguyệt, chớ nói chi, nữ thần còn
có một mảnh xương sườn ở trong cơ thể mình.
Karen tiếp tục nói:
"Dựa theo cách nói thông thường, ta nên tính là Thần tử của Đảo Ám Nguyệt,
bọn hắn vốn là nên phục vụ cho ta."
"Ầm!"
Neo dùng tay vỗ một cái lên song sắt phòng giam,
Cười mắng:
"Mẹ nó!
Nói cho ta, cậu làm sao có thể đúng mực đến nỗi không cần mặt mũi như vậy
được!"
...
Buổi sáng hôm sau, cái người phụ nữ mặc áo giáp bạc tên là Lichel kia mang
theo người đi xuống, bà ta đi đến trước phòng giam của Karen, mở miệng nói:
"Tổ trưởng Sous muốn tiến hành thẩm vấn ngươi."
"Được rồi."
Karen đứng ở cửa phòng giam, sửa sang lại thần bào trên người mình một chút.
Neo ngồi ở trong phòng giam đối diện mở mồm kêu lên: "Này, vậy ta thì sao?"
Lichel không phản ứng với hắn.
Cửa phòng giam bị mở ra, Karen đi ra, nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, giống như
là đang hưởng thụ sự tự do khó có được.
Dưới sự dẫn đường của Lichel, Karen đi ra khỏi phòng giam dưới lòng đất, đi
tới một phòng họp ở lầu hai, ở đầu hành lang có rất nhiều thần quan lạ mặt đang
đứng, hẳn là người mà tổ điều tra mang tới.
Đi vào phòng họp, bên trong có một người đàn ông trung niên thấp bé đang
ngồi, chiều cao chỉ khoảng chừng một mét hai, cái ghế bên trong phòng họp rõ
ràng không thích hợp với hắn, hắn ngồi ở phía trên còn có thể quơ chân đung
đưa.
Nhưng mà bên cạnh bàn hội nghị, còn có hai cái ghế đẩu.
Sous nhìn xem Karen, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt hô: "Ngồi."
"Vâng."
Karen không đi về phía bàn hội nghị, mà là đi đến hai cái ghế đẩu kia, ngồi
xuống một cái.
Sous thấy thế, thì nhảy xuống ghế, vừa đi về phía Karen vừa dặn dò Lichel
đứng ngoài cửa:
"Hai ly nước đá."
"Vâng, tổ trưởng."
Sous ngồi xuống trên cái ghế đẩu đối Karen, hỏi: "Ở trong phòng giam có quen
không?"
"Vẫn tốt, nhà tù là một nơi thích hợp để cảm ngộ."
"A, phải không, ha ha, nếu là ở lâu thì sao đây?"
"Vậy thì dễ thấy khó chịu, sẽ muốn chuyển sang nơi khác."
Sous gật đầu nói: "Đúng vậy, ta cũng ở trong đại khu Dinger rất lâu, cực kỳ
buồn chán, hiện tại cũng muốn chuyển sang nơi khác hít thở không khí."
Karen mỉm cười nói:
"Ta cảm thấy thành phố York cực kỳ tốt, ngài Trưởng khu."
"Ha ha, ta cũng cho là như vậy, Bộ trưởng Karen."