cũng có một chút truyền thừa của Ankara."
Lúc trước, Karen thích vác đồ về nhà, biến nơi sâu trong linh hồn trở thành một
cái tiệm tạp hoá.
Bây giờ sau khi Karen dọn trống kho thì đến phiên cơn nghiện đói vác đồ về.
Nhưng những thứ cơn nghiện đói mang về đều là sản phẩm của Trật Tự hoá.
"Bản thể của nó bây giờ đầy những vết rỉ, cũng không được cất giữ trong
Không Gian Phong Ấn, mà là đang ở trong trạng thái thất lạc.
Ta có thể cảm giác được sơ bộ về phương hướng của Đao Than Vãn, vừa nãy ta
đang suy tính vị trí toạ độ của nó."
"Thế nhưng mà thưa thiếu gia, nếu như vậy, như vậy Saraina cũng như Nguyệt
Nữ Thần Giáo, vì sao không sớm ra tay lấy món Thần khí này đi? Chẳng lẽ là
bởi vì ý thức của Ankara không hi vọng Thần khí của Trật Tự rơi vào tay người
ngoài?"
Karen lắc đầu, nói: "Ta ngược lại không cảm thấy một mảnh vụn kia của
Ankara có thể sẽ có tinh thần tự giác giữ gìn tài sản của giáo hội, có thể là bởi vì
phía Nguyệt Nữ không làm được, bởi vì tọa độ mà ta cảm ứng được là ở trong
một vùng Không Gian Khai Thác, cấp bậc khu vực Không Gian Khai Thác này
vô cùng cao, là đối tượng trọng điểm mà Thần Giáo trấn áp."
"Nếu như ở trong Không Gian Khai Thác vậy thì sẽ dễ sắp xếp hơn."
Dù sao thì trên mức độ nhất định, Không Gian Khai Thác cũng xem như một
nửa địa bàn của Đòn Roi Kỷ Luật, điều này cũng nhờ vào việc trước khi Verden
trở thành Người Cầm Roi đã từng chủ trì công việc của Không Gian Khai Thác,
sau khi tiếp quản Đòn Roi Kỷ Luật thì tự nhiên cũng xem đây như một phần của
phạm vi thế lực.
Đây cũng là nguyên vì sao lực lượng tinh nhuệ trong các Không Gian Khai
Thác vô cùng quan trọng trong quân đoàn của Đòn Roi Kỷ Luật, hệ thống của
Đòn Roi Kỷ Luật ở bậc cơ sở của các đại khu vẫn ở trong tình trạng quá kém,
còn không bằng đội bếp núc trong Không Gian Khai Thác.
"Tìm món Thần khí này về đi, nó sẽ rất có ích."
"Thuộc hạ đề nghị để Bá tước Recar dẫn đội, đi tìm kiếm món Thần khí này về,
hắn cực kỳ thích hợp cho công việc này."
Để cướp biển đi tìm kho báu, vô cùng phù hợp chuyên môn.
"Vậy thì để hắn đi đi."
"Vâng, thiếu gia."
Sau khi nói xong, Karen nhịn không được bật cười, Alfred cũng cười theo.
Cả hai đều hiểu đối phương đang cười cái gì, đây là một sự thổn thức và cảm
khái, không cần phải giải thích.
Lúc trước vì một nhiệm vụ được phần thưởng cao hơn đều phải tự mình loay
hoay không phân ngày đêm, bây giờ ngay cả Thần khí cũng sắp xếp cho thuộc
hạ đi tìm kiếm.
"Tốt, không sao, ngươi mau đi đi, Alfred."
"Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi đi."
"Không nghỉ ngơi, ta để Wilker đem hồ sơ đến, tiếp theo phải dọn dẹp sâu mọt
trong giáo, đây mới là việc chính."
"Ngài nói không sai, thiếu gia."
Alfred lui ra khỏi phòng nghỉ, vừa lúc đụng phải Wilker đang ôm hồ sơ đứng
chờ ngoài cửa.
Chờ sau khi Alfred đóng cửa phòng lại, Wilker mới mở miệng hỏi: "Ta rất tò
mò vì sao trong lúc lạc lối ngắn ngủi kia Bộ trưởng lại lựa chọn cứ điểm của
Nguyệt Nữ Thần Giáo."
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Trực giác của ta nói cho ta rằng, dựa trên những nguyên nhân đã biết thì chắc
hẳn là còn có một nguyên nhân; bởi vì không chỉ có mỗi một sự lựa chọn này,
thật ra ngay ở trong phạm vi đại khu của chúng ta còn có đối tượng thích hợp
hơn. Nếu như chỉ là vì Ankara cũng có thể hiểu, nhưng đây chẳng qua là một
phần nhỏ nhất của Ankara."
"Ngươi đang bận tâm về chuyện này?"
"Ta để ý rằng sau khi Alfred ngài biết cứ điểm của Nguyệt Nữ Thần Giáo xảy ra
chuyện thì cả người đều trở nên rất thả lỏng."
"Được rồi ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân, việc này bắt đầu từ trước
kia, khi đó ngươi còn không ở trong đoàn đội này, hẳn là sau sự việc đó thì
chúng ta mới gặp ngươi trên Hoả Đảo."
"Đúng vậy, không sai.”
"Trước lúc đó chúng ta đến đảo tế tự của Nữ Thần Ám Nguyệt."
"Chuyện này ta biết, ở trên hòn đảo đó Bộ trưởng nhận được xương cốt Ám
Nguyệt, Philomena thì có được một tia thần niệm của Nữ Thần Ám Nguyệt."
"Không chỉ như vậy, thiếu gia lúc ở dưới giếng đã từng lấy danh nghĩa Trật Tự
mà thề với Nữ Thần Ám Nguyệt, muốn giúp Nữ Thần Ám Nguyệt báo thù."
"Cho nên …"
"Cho nên cơn nghiện đói lựa chọn Nguyệt Nữ Thần Giáo."
…
Karen xem hồ sơ đến khi hừng đông, thật ra anh rất mệt mỏi, nhưng anh vẫn
muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân mình, tốt nhất là mệt đến nỗi kiệt
sức rồi ngủ một giấc.
Sau khi xem xét và phê duyệt chỉ thị cho toàn bộ hồ sơ, Karen tắm một cái rồi
nằm lên giường.
Nhắm mắt lại.
"Tí tách… tí tách … tí tách … "
Thanh lưỡi hái kia cũng đã vội đến mức mình chưa ngủ thì nó đã bắt đầu hối
thúc.
Nhưng mà đã lâu rồi mình không nằm mơ gặp nó, còn có chút hoài niệm loại
cảm giác này.
Ở trong giấc mộng, Karen mở mắt ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy thì Lưỡi Hái Chiến Tranh đang không ngừng đung đưa
về phía mình.
Chỉ có điều bây giờ thì trên dưới Lưỡi Hái Chiến Tranh đều bị phủ đầy bùn đất,
điều này khiến nó đung đưa chậm hơn trước rất nhiều, giống như là quả lắc của
một chiếc đồng hồ cũ.
Đầm nước vốn yên ả biến thành một vũng bùn, một pho tượng Trật Tự cao
ngang một người bình thường đang ở trong đó, bùn đất bao phủ trên người nó
đang không ngừng trôi xuống, đây là một sự áp chế, cũng là một sự giam cầm.
Bốn phía vô cùng bẩn thỉu, ngụ ý rằng lúc trước nơi này cũng không yên ắng,
từng có một vụ đấu đá rất dữ dội đã xảy ra.
Karen vô thức muốn bước đến xem, lại phát hiện bước chân của mình nặng
trịch, mỗi khi cất bước đều cực kỳ khó khăn.
Anh cúi đầu xuống, nhìn cơ thể mình, giật mình tự giễu nói:
"A, thì ra cả người ta cũng đầy bùn đất."