vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như là đang nghỉ ngơi.
Đối với chuyện này, trong lòng Karen cũng thấy bồi hồi, ứng phó với một vị
Đại tế tự như thế này, đúng là một việc cực kỳ lao tâm lao lực.
Vẫn tốt là từ trước đến giờ mình rất ít khi khó hòa đồng với cấp trên trực tiếp,
ừm, hình như cũng không làm việc chung với vị cấp trên nào được thời gian quá
lâu.
Lúc này, Miegel cố ý mở miệng nói: "Trưởng khu Karen, chờ sau khi ra khỏi
cổng Giáo Đình thì ngươi có thể xuống xe, ở đó có xe ngựa để đến thẳng cao ốc
giáo vụ."
Miegel chủ động đưa ra phương án để Karen rời đi, cũng là vì để tản bớt mùi vị,
để cho sự sắp xếp của mình không lộ ra vẻ quá cố ý;
Còn nữa … bây giờ Karen cũng nên rời đi, cũng không thể tiếp tục đi theo
Người Cầm Roi về văn phòng để uống trà chiều nhỉ?
Karen đang chuẩn bị gật đầu đáp ứng thì vào lúc này Người Cầm Roi lại mở
mắt ra.
Karen và Miegel đều lập tức chuẩn bị lắng nghe lời của Người Cầm Roi, nhưng
sau khi mở mắt ra, Người Cầm Roi lại nhắm mắt lại, giống như là vừa mới nghĩ
tới chuyện gì nên vô thức suy nghĩ một chút, bây giờ lại nhắm lại rồi tiến vào
trạng thái nghỉ ngơi.
Miegel rút ra một chiếc chăn lông, trùm lên trên đầu gối của Verden, chăn lông
là dùng lông của một loại yêu thứ thuộc tính Hỏa mà dệt thành, có hiệu quả sưởi
ấm rất tốt.
Karen cảm thấy rất thú vị, khung cảnh văn phòng của Người Cầm Roi là một
dòng sông băng vờn quanh, bên người lại có một con Băng Sương Cự Long, lại
thích thức uống lạnh, kết quả…ông ta thế mà cũng sẽ sợ lạnh?
Lập tức, Karen dời ánh mắt đi khỏi; chi tiết về cuộc sống của một người rất có
thể sẽ để lộ ra những tin tức rất mẫn cảm, ví như cơ thể của Người Cầm Roi có
vấn đề gì đó, nhưng là thuộc hạ thì lại không thể thăm dò.
Trước đó ngồi trong phòng nghị sự mà nhìn sau gáy người ta, vị Bộ trưởng
ngoại giao kia cũng cảm giác được, ngươi dám ngay ở trước mặt Người Cầm
Roi mà thăm dò trạng thái cơ thể của người ta, ngươi thật sự nghĩ rằng người
đứng đầu bộ môn đặc vụ của Trật Tự Thần Giáo là người ăn chay sao?
Karen nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, trước đó lúc đi vào không có thừa tâm trạng
để thưởng thức phong cảnh ven đường, bây giờ lúc dọc đường về, có thể ngắm
nhìn cho kỹ một chút.
Nhưng nhìn một hồi, trong đầu Karen bỗng nhiên nhớ lại lần trước khi Người
Cầm Roi mở mắt, thử đặt mình vào đó một chút, lúc này trong lòng Karen hơi
giật mình một chút.
Xe ngựa sau khi ra khỏi cổng Giáo đình thì dừng, Miegel đi xuống, đón thêm
Connor xuống xe, cuối cùng chuẩn bị đón Karen xuống xe.
Karen không có bước xuống dưới, mà là kéo cửa xe lên, chặn Miegel ở ngoài.
"Người Cầm Roi."
Verden từ từ mở mắt ra.
"Trước đó lúc họp, Đại tế tự kéo thuộc hạ vào trong một khoảng sân xung
quanh là nước bao phủ."
Ánh mắt Verden nhìn về phía Karen.
Karen tiếp tục nói: "Lúc đó Đại tế tự đang xem sách, tên sách là Hố Trời, tác giả
cũng là người Wien, Đại tế tự hàn huyên với thuộc hạ vài câu liên quan đến chủ
đề và nội dung quyển sách, sau khi hỏi thuộc hạ vài câu hỏi, lại bảo thuộc hạ
phát biểu một chút về góc nhìn, chủ yếu là về quan hệ giữa nhân tính và Thần
tính, cuối cùng…"
Hai mắt Verden nhắm chặt.
Karen cũng theo đó mà dừng lại, nói:
"Người Cầm Roi, thuộc hạ cáo lui."
Verden khẽ gật đầu.
Karen mở cửa xe, xuống xe, mỉm cười với Miegel đang ở ngoài xe, Miegel thì
nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu không có việc gì.
Sau khi Karen bước xuống, Miegel trở lại trên xe, xe ngựa lại tiếp tục chạy.
Miegel phát hiện Người Cầm Roi mở to mắt, nghiêng đầu, nhìn cảnh vật bên
ngoài cửa sổ.
Không cần quay đầu mà nhìn hướng theo ánh mắt, Miegel đã biết lúc này
Người Cầm Roi đang nhìn Karen ở bên ngoài.
Trong ánh mắt của Verden lộ ra vẻ hồi tưởng:
Năm đó trên xe, trước lúc xuống xe ông ta đã nói với Norton:
"Thủ lĩnh, bọn họ lén liên lạc với ta, có thể giúp ta lên vị trí Người Cầm Roi,
nhưng điều kiện tiên quyết là ta rời khỏi ngài, ta từ chối, cho nên, có lẽ tiếp đó
ta sẽ đến Không Gian Khai Thác một thời gian, thủ lĩnh ngài cũng đừng nhớ ta
quá nhé, ha ha ha!”
Năm đó, xe ngựa rời khỏi, ông ta nắm tay Auggie đứng ở nơi đó.
Auggie hỏi: "Không Gian Khai Thác chơi có vui không?"
Verden đáp lời: "Chơi vui, rất dễ tự chơi chết mình."
"Như vậy, ngươi hối hận rồi à?"
"Không, ta là sợ."
…
Connor: "Trong Thần Điện công vụ có vui không?"
Karen: "Chơi vui, có rất nhiều tranh vẽ tường rất tinh xảo."
"Đáng tiếc, yêu tinh radio không đến đây.”
Đứa bé do Pall nuôi lớn, tất nhiên kế thừa biệt danh mà Pall đã đặt.
"Ừm, hắn sẽ thích nơi đó."
"Hôm nay mệt mỏi quá."
"Buồn ngủ à?"
"Lúc ở trong xe ngựa vừa uống thuốc, thư ký ăn chực lấy cho ta rượu đỏ, rất
khó uống."
"Cái đó chắc là rất đắt, đáng tiếc."
"Không đáng tiếc." Connor lấy từ trong quần áo ra một bình rượu đỏ.
Karen: "..."
Quần áo của cô bé là quần áo của Karen được chỉnh sửa lại, hơi lớn, bên trong
ngược lại là rất tiện để giấu đồ.
"Sao ngươi dám làm thế?"
Lấy đồ trong xe ngựa của Người Cầm Roi, lá gan này, cũng rất lớn.
"Có cái gì mà không dám? Thư ký ăn chực mời ta uống."
"Ha ha."
Karen bế Connor lên, tay trái Connor ôm cổ Karen, tay phải cầm bình rượu:
"Ta không thích uống, nhưng ta biết các ngươi thích uống, các ngươi thích ăn
uống mấy thứ đắt tiền."
"Ừm."
"Karen, ta sai rồi à?"
"Lần sau chủ động nói ra là được, không nên tự lấy, lần này ta thay ngươi giữ bí
mật, không nói cho chị Pall."
"Vậy thì phải trả về à?”