“Ca ngợi Thần Bích!”
Cha vợ và con rể tương lại ngồi đối diện nhau.
“Ôi trời.”
Ông Bede thở dài, tư thế ngồi còn tự nhiên hơn trước đó.
Karen cũng vậy, ngồi dựa về phía sau.
Eunice bưng một cái khay đến, bên trên có hai cuộn khăn ấm, cô ấy dùng cái
gắp đưa cho cha của mình một cuộn, đưa cuộn còn lại cho Karen.
Hai người đàn ông đều dùng ngón tay mở khăn ấm ra, sau khi nhẹ nhàng lắc
qua lắc lại, rồi đắp vào mu bàn tay.
Sau đó, ông Bede dùng khăn mặt để lau tóc, Karen lại đắp khăn lên mặt của
mình.
“Eunice, ông nội và bác hai của con sắp về rồi, con cũng chuẩn bị khăn cho họ
đi.”
“Vâng, thưa cha.”
Chờ Eunice đi khỏi, ông Bede vắt khăn đã lau xong lên giá vẽ, đứng lên nói:
“Cậu Karen, tôi cảm thấy chúng ta có thể đến văn phòng nói chuyện.”
“Ừm.”
Karen cũng vứt khăn lên giá vẽ, nhưng không treo lên được, chiếc khăn trơn rơi
xuống, lau đi một mảng trong bức tranh, vừa hay lau ở giữa, phân ra thành hai
bên. Một bên là mọi người đứng dưới mái hiên và một bên là khán phòng ở xa
xa. Nhìn giống như là hai “thế giới” trong một bức tranh.
Bede đứng phía sau Karen, tán thưởng nói:
“Đây là linh cảm của nghệ thuật.”
Karen cười nói: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Bede lắc đầu, nói: “Linh cảm của rất nhiều nhà nghệ thuật, thực ra bắt nguồn từ
việc ngoài ý muốn, nhưng bọn họ ngại nói như vậy, hoặc là, có nói thì cũng sẽ
không có ai tin.”
Karen gật đầu: “Tôi tin lời của nhà nghệ thuật.”
Hai người đi lên tầng ba, vào trong văn phòng.
“Chú ngồi ở đó hay là tôi ngồi ở đó?” Karen chỉ vào vị trí phía sau bàn làm
việc.
“Chắc chắn là ngài rồi.” Ông Bede hơi hạ thấp người, chủ động ngồi trước bàn
làm việc.
Karen cũng không chối từ, ngồi phía sau bàn.
“Cho nên, đây là chính là nguyên nhân chú Bede không thể thức tỉnh huyết
mạch sao?”
Bede gật đầu nói: “Có lẽ là vậy.”
Tín ngưỡng có tính chất độc chiếm;
Không thể nói tôi tín ngưỡng anh ta, đồng thời cũng tín ngưỡng cô ta, đó gọi là
sở thích hứng thú, không gọi là tín ngưỡng.
Sau khi ông Bede lựa chọn tín ngưỡng Bích Thần giáo, đương nhiên ông không
thể lại kích thích huyết mạch gia tộc, cũng không thể đi vào hệ thống tín
ngưỡng gia tộc.
Dù sao, kể cả quy mô và sức ảnh hưởng của Bích Thần giáo rất nhỏ, đồng thời
trong kỷ nguyên trước Thần Bích Rylisa còn bị Thần Kỷ Luật định nghĩa thành
Tà Thần rồi tiến hành trấn áp, nhưng không ai có thể xóa bỏ sự thực rằng Bích
Thần giáo là một “Giáo hội”.
“Chú khiến tôi rất kinh ngạc.” Karen nói: “Che giấu rất tốt.”
Thậm chí, ngay cả Pall cũng không phát hiện ra.
Đương nhiên, nếu Pall phát hiện ra, có lẽ nó cũng sẽ không nổi giận vì người
đời sau của gia tộc đi tín ngưỡng tà giáo, ngược lại còn cảm thấy bất ngờ và vui
mừng vì trong một đám bí đao lùn lại mọc ra một quả bí kỳ lạ.
Dù sao, chỉ có giáo hội kỷ luật thực sự khá nhạy cảm với Bích Thần giáo, khác
với dư nghiệt giáo hội Ánh Sáng bị các giáo hội lớn hiện nay vây quét ngầm.
Dù sao, Thần Bích Rylisa cũng do đích thân Thần Kỷ Luật trấn áp, cho nên giữa
hai giáo hội hình thành thế đối lập kẻ thù không đội trời chung một cách tự
nhiên, nhưng bởi vì cho dù ở thời kỳ đỉnh cao, Bích Thần giáo cũng chỉ là một
con cá nhỏ so với giáo hội kỷ luật, cho nên cho dù là giáo hội kỷ luật, cũng
không có nhiều tính tích cực đối với việc “diệt cỏ tận gốc” dư nghiệt Bích Thần
giáo.
Bởi vậy, ông Bede tín ngưỡng Bích Thần giáo, chỉ cần ông không chạy ra bên
ngoài lớn tiếng khoe khoang, cơ bản cũng không có ai cố ý đến gây rắc rối cho
ông.
Ồ,
Nhưng ở đây có rắc rối gia tộc, bởi vì Karen nhớ rõ xưởng sản xuất bột sanho
của gia tộc Ellen chuyên cung cấp cho giáo hội kỷ luật thành phố York, cho nên
một khi chuyện này bị lộ ra, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia tộc Ellen.
“Chú bắt đầu tiếp xúc Bích Thần giáo từ lúc nào?” Karen hỏi.
“Lúc tôi còn rất trẻ… Thậm chí có thể nói là lúc còn rất nhỏ, tôi đã rất có hứng
thú với vẽ tranh.” Ông Bede nói.
Karen gật đầu,
Anh biết rõ, đây là một kiểu trải đệm theo hình thức trả lời, mục đích của đa số
người lựa chọn kiểu trải đệm trả lời là tranh thủ thời gian suy nghĩ để sắp xếp
lời nói dối tiếp theo của mình.
“Thực ra, thiên phú huyết mạch gia tộc của tôi có lẽ thực sự không cao, hồi anh
cả và anh hai còn rất nhỏ, đã thức tỉnh thành công, tôi chậm hơn họ rất nhiều,
nhưng lúc đó đã có một chút cảm giác.
Nhưng có lẽ cậu Karen ngài hiểu đấy, trẻ con mà, thích sức mạnh háo thắng, kể
cả là với anh em của mình, đặc biệt là gia tộc như chúng tôi.
Cho nên, tuy rằng tôi có thể hơi cảm nhận được một chút huyết mạch Thủy tổ
trong cơ thể mình, nhưng tôi cũng hiểu, thiên phú của tôi kém hơn rất nhiều so
với hai anh của tôi, cho nên, tôi không nhiệt tình đi con đường này.
Sau đó, tôi tìm được ghi chép liên quan đến Bích Thần giáo trong thư viện gia
tộc, tôi cảm thấy, có lẽ đây là thứ tôi muốn theo đuổi.
Ban đầu, đúng là vì yêu thích hứng thú.
Tôi bắt đầu đi tìm những họa sĩ vẽ tranh tường đó, cũng đi giao lưu với những
họa sĩ lang thang, cố hết sức thử hòa nhập vào giới họa sĩ của bọn họ.
Sau đó, tôi thành công tìm được một tín đồ của Bích Thần giáo, anh ta dẫn tôi
vào ‘cung điện’ của Bích Thần giáo, ở đó, tôi tiếp xúc với giáo lí của Bích Thần
giáo, cũng nhìn thấy hình tượng của Chân Thần Rylisa trong một bức tranh
minh họa.
Tôi rung động vì giáo lý, tôi mê muội vì Rylisa.
Cuối cùng, lòng tôi cam tâm tình nguyện tin Bích Thần giáo dưới sự hướng dẫn
của anh ta.
Nếu tôi không tin vào Bích Thần giáo, có thể qua cái hai ba năm nữa, hoặc là
bốn năm năm nữa, đợi tôi trưởng thành, có lẽ tôi có thể đạt đến cấp một huyết
mạch.
Nhưng có thể Thủy tổ cũng phát giác được tín ngưỡng của tôi không đủ thuần
túy, cho nên ngay từ đầu đã không lựa chọn tôi.”
Khi nói tới đây.
Ông Bede ngẩng đầu, nhìn bức họa Thủy tổ Ellen treo lên tướng phía sau bàn
làm việc.
“Có chút châm biếm.” Karen vừa nói vừa dùng bút máy dí nhẹ mặt bàn: “Dù
sao, trước đây là chú ngồi ở vị trí này.”
Tộc trưởng ngồi dưới bức tranh Thủy tổ lại tín vào giáo hội khác.