“Trật Tự Thần Giáo đã hủy bỏ phán định Bích Thần là Tà Thần, hiện tại, Bích
Thần Giáo có thể khôi phục việc truyền giáo bình thường.”
“Cảm tạ Trật Tự Thần Giáo, cám ơn ngài trông nom.” “
“Bích Thần đã hy sinh cho sự nghiệp Trật Tự, những đền bù này đều nên có.”
“Tái thiết giáo hội cần một chút sự giúp đỡ, ngài có thể …”
“Ta đã dặn dò, ngươi có thể trực tiếp liên lạc với Trưởng khu của khu vực ngươi
muốn truyền giáo, thương lượng chính sách với hắn.”
“Đúng, cám ơn ân đức của ngài!”
Trong quá khứ thì ít ra mình còn có thể nhìn ra một chút không khí của người
nhà từ trên người Bede, mỗi lần đối phương đều cố gắng biểu hiện ra sự tuỳ ý
trước mặt mình.
Nhưng lần này, có thể cảm nhận sự xa cách rõ ràng, hiển nhiên, Bede đã xem
bản thân như một tên cao tầng của Bích Thần Giáo, lấy thân phận người quản lý
một giáo hội nhỏ mà đối mặt với người bề trên là Karen.
Nếu ngươi đã bỏ đi khái niệm người nhà, vậy Karen cũng sẽ không đối xử với
hắn như người nhà.
Karen đi vào cửa trước, trông thấy Piaget đang ngồi ở trên ghế salon vẽ tranh.
Trong hai mắt của hắn vô thần, lộ ra sự trống vắng.
Nhưng mà cơ thể của hắn lại hoà hợp với cảnh vật xung quanh rất tốt, lúc Karen
đi tới cảm giác được một lực đẩy vô hình.
Nhưng lúc Karen hơi thẳng lưng lên, lực đẩy này lại biến mất chẳng còn gì.
Piaget không nhúc nhích, vẫn đang tiếp tục vẽ tranh.
Karen đi đến bên cạnh hắn, nhìn xem phía trên giấy, trên tờ giấy vẽ đó, hình ảnh
đang không ngừng được vẽ ra, tiêu tán rồi vẽ tiếp, giống như là hiệu quả chuyển
động khi nhìn vào một tập tranh liên hoàn, nhưng lại chỉ ở trong một trang giấy.
Karen trông thấy bên trong cũng có một phòng khách, Piaget và Lynda ở bên
trong cùng tương tác.
Ở trong tranh, Piaget vốn đang ngồi trên ghế sa lon thì đứng người lên, duỗi cái
lưng mỏi, quay đầu phất tay chào hỏi Karen phía ngoài giấy vẽ. Lynda thì bưng
hai ly cà phê đi ra, đặt ở trên bàn trà.
Karen thở dài, nhắm mắt lại.
Sau một khắc, ở trong giấy vẽ xuất hiện thêm Karen.
“A ha, Karen, người bạn thân nhất của ta!”
Piaget đi đến cùng Karen ôm một cái, Karen thì nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng
của hắn.
“Em à, em mau đến đây, Karen.”
“Ngài Karen, mời ngài uống cà phê.”
Karen nhẹ gật đầu với Lynda, sau đó nhìn về phía Piaget một lần nữa, hỏi:
“Sống tốt chứ?”
“Đương nhiên, người ta yêu nhất đã về tới bên cạnh ta, bây giờ mỗi ngày ta đều
rất vui vẻ và thoả mãn, hôm nay còn có thể trông thấy cậu, Karen, thật đấy, bút
vẽ có tốt, kỹ năng hội hoạ có ưu việt đến dường nào cũng đều không thể miêu tả
ra sự hạnh phúc của ta lúc này.”
“Ngươi vui vẻ là được rồi, tốt, ta phải rời đi trước.”
“Cái gì, bây giờ cậu phải đi sao?”
“Ta còn chưa về nhà mình, Piaget.”
“A, đúng, vậy thì ngại quá, ha ha ha, vậy không làm mất thời gian của cậu nữa,
mau trở về đi, Karen, thay ta chào hỏi ngài Dis và Mason.
Em à, không phải sáng nay em vừa làm bánh táo sao, mang cho Karen một chút
để cậu ta đem về cho người nhà nếm thử.
Karen, cậu nhất định phải nếm thử tay nghề của vợ ta, bánh táo mà cô ấy làm
rất được hàng xóm xung quanh khen ngợi đấy.”
“Ừm, được.”
Karen đợi một hồi, cũng có thể là chờ “trang giấy chuyển cảnh”.
Lynda gói phần bánh táo vào cái hộp, giao đến trong tay Karen.
“Cảm ơn.”
Sau khi cảm ơn, Karen nhắm mắt lại, lại mở ra, trở về hiện thực. Trong tờ giấy
vẽ trước người, Piaget và Lynda đứng chung một chỗ, vẫy tay từ biệt mình.
Mà trong tay của mình thì cầm một tờ giấy vẽ nhỏ, phía trên vẽ bánh táo.
Piaget lựa chọn nhốt mình vào trong tranh, tiếp tục sống cuộc sống ngọt ngào
hạnh phúc với vợ mình.
Đây là một sự trốn tránh và tự thôi miên bản thân, nhưng hắn lại vui vẻ ở trong
đó.
Neo vốn cũng có thể như thế này, nhưng hắn không cho phép bản thân dùng
phương thức này mà tự lừa gạt mình, đây cũng là nguyên nhân Neo vẫn đau khổ
cho đến nay, sống quá kiên cường, sống quá kiêu ngạo, cũng sống quá giày vò.
Karen đi ra cửa phòng, Bede còn đợi trong sân, lúc đi ngang qua bên cạnh,
Karen hỏi:
“Ngươi vì sao không chiếm đoạt hắn?”
Piaget lựa chọn đưa mình và vợ vào trong giấy vẽ, khiến cho “Piaget” đang
ngồi trên ghế phía ngoài không ngừng vẽ tranh chỉ là một cái xác không, quả
thực rất dễ để khống chế, thậm chí là …chiếm đoạt.
Đây chính là truyền thừa của Bích Thần.
Bede đáp: “Nghĩ đến, cũng từng thấy động lòng, nhưng ta biết ngài sẽ không
cho phép.”
Câu trả lời cực kỳ ngay thẳng, Karen nghe xong cũng không nói gì nữa, mà là
trực tiếp lên xe ngựa.
Chờ sau khi xe ngựa đã rời khỏi, Bede đi trở về phòng khách.
Piaget dừng vẽ tranh, trong hai con ngươi vô thần khôi phục lại một ít thần thái,
hắn quay đầu nhìn về phía Bede, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu:
“Chắc là Karen rất thất vọng đối với ta nhỉ.”
Bede lắc đầu, đáp: “Ngài mãi mãi là bạn tốt của hắn, thứ khiến hắn thất vọng
chắc phải là ta, ta đã không cách nào để hắn xem như người nhà.”
“Thật ra vào ngày đó ở Nhà Tang Lễ, lúc cậu ta giao hũ tro cốt của Lynda cho ta
thì ta đã biết từ trong tính cách chúng ta là hai con người tương phản, hắn vẫn
luôn rất kiên cường, mà ta đã quen với sự nhu nhược và trốn tránh.”
“Xin ngài không nên nói như vậy.” Bede gượng cười nói, “Ngài kiểm điểm sẽ
kéo cả ta vào trong cùng.
“Ha ha ha.”
Piaget để lộ tờ giấy vẽ đã vẽ không biết bao nhiêu bức tranh kia ra, bên trong,
còn có một tờ giấy vẽ mới tinh vẫn chưa đặt bút.
Bede hỏi: “Ta vẫn luôn rất tò mò, ngài giữ lại tờ giấy vẽ trống không này là vì
cái gì?”
“Đây là tờ giấy ta giữ lại cho người bạn tốt nhất của ta, chuyện duy nhất mà bây
giờ ta có thể làm cho cậu ta là vẽ một bức tranh chân dung.”
“Vậy vì sao vừa nãy không gọi Karen lại, bây giờ hắn đã đi rồi.”
“Bởi vì còn chưa đến thời điểm, nhưng sắp rồi, rất nhanh thôi.”
Piaget dùng bút vẽ thoáng vạch vài đường trên tờ giấy, giống như là đang tiến
hành phân tách bố cục bức tranh, lập tức bất đắc dĩ nói:
“Đáng tiếc, giấy vẽ quá nhỏ, phải làm sao bây giờ.”
Bede nghi ngờ nói: “Tờ giấy vẽ đã lớn như thế mà chẳng lẽ còn không vẽ được
sao?”
Piaget lắc đầu: “Đương nhiên vẽ không được, làm sao có thể vẽ ra được.”
“Ngài đang nói giỡn.”
“Bede, ta không có, ta thật sự không có, cứ chờ xem, rất nhanh ngươi sẽ tận mắt
nhìn thấy …
Bóng dáng của hắn,
Bao phủ thế giới này.”