Lango vừa nướng thịt, vừa nhìn cảnh tượng trực tiếp trong trận pháp truyền tin.
"Thợ săn đầu người đầu tiên là ngươi, người tổ chức xong Đoàn dân binh để
tiến ra chiến trường cũng là ngươi, năng lực đáng sợ, lòng dạ đáng sợ, lại thêm
vận may đáng sợ.
Sao ta có cảm giác ngươi sẽ là Đại tế tự kế tiếp của Trật Tự?"
Lango quyết định đợi chút nữa sẽ viết báo cáo trình lên cho Người Gác Cổng,
một phần là viết làm sao để lôi kéo và làm tốt quan hệ với Karen, một phần
khác thì viết làm sao để ám sát và loại bỏ Karen trước.
Cái trước là chuyện mà tất cả mọi người sẽ làm, Đại tế tự tương lại của Thần
Giáo số một, là nhân vật mà mỗi Thần Giáo đều sẽ rất bằng lòng tạo mối quan
hệ, đương kim Đại tế tự Norton từng đảm nhiệm chức vụ đại sứ ngoại giao,
cũng có quan hệ không tệ với một vài giáo hội.
Còn cái đằng sau, không chừng là chuyện mà giáo hội nào đó có thù với Đại tế
tự tương lai sẽ làm, tìm cách tránh nguy cơ, những vụ ám sát như thế cũng
không có gì hiếm thấy.
"Ai, cái tuổi tác này."
Lango tay vừa cầm bò bít tết ăn vừa đi ra bên ngoài, sau khi rời khỏi hoang
mạc, hắn quay về tới Luân Hồi Cốc, chỗ mà hắn đang đứng bây giờ, vừa lúc có
thể trông thấy Cánh Cổng Luân Hồi đang sừng sững ở ngoài xa.
Đoàn quan sát chết không còn sót lại mấy người, mình là một trong số những
người còn sống sót, cũng bởi vậy mà gặp phải sự chỉ trích từ các Thần Giáo
khác, thậm chí còn muốn ép buộc Luân Hồi Thần Giáo giao nộp mình để tiến
hành điều tra, bọn hắn cho rằng mình, không, là cho rằng Luân Hồi đã hoàn
toàn gia nhập vào phe của Trật Tự.
Bởi vậy, Luân Hồi Thần Giáo cũng chỉ có thể triệu hồi mình về, ở lại nơi này,
nửa là chăm sóc nửa là giam lỏng, bởi vì ngay cả Luân Hồi Thần Giáo đều cảm
thấy mình đã gia nhập vào Trật Tự.
"Thế giới trong Cổng vẫn tốt hơn, thế giới trong Cổng thì Trật Tự Thần Giáo bị
tiêu diệt mức chỉ còn lại tàn dư, thế giới ngoài Cổng thì ai cũng không dám
vạch mặt mà trêu chọc Trật Tự Thần Giáo công khai."
Lango ngẩng đầu, lại phát ra tiếng thở dài.
Đúng lúc này,
Bỗng nhiên một tiếng vang đáng sợ truyền đến, toàn bộ Luân Hồi Cốc vào lúc
này cũng bắt đầu run rẩy, tựa như động đất xảy ra, một số lớn các công trình lâu
năm theo đó mà sụp đổ.
Ở trên đảo có không ít người khi cảm nhận được sự rung động này, bất kể là
người bình thường hay vẫn là thần quan, đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng,
bởi vì cái này khiến mọi người nhớ lại sự kinh khủng lúc trước khi Rylisa chạy
ra ngoài Cánh Cổng Luân Hồi.
"Chả nhẽ lại có thứ gì đó muốn ra khỏi Cổng rồi?"
Lango vứt miếng thịt bò, hai tay nắm chặt lấy lan can, nhìn về hướng của Cánh
Cổng Luân Hồi.
Cánh Cổng Luân Hồi, đang từ từ mở ra, chờ đến lúc biên độ mở ra của Cánh
Cổng đã đạt một phần năm, nó dừng lại.
Thần quan Luân Hồi và quân đoàn trên đảo, bao gồm cả Luân Hồi Thần Điện,
tất cả đều bắt đầu phản ứng, chuẩn bị ứng phó với những thứ kinh khủng có khả
năng bò ra khỏi Cổng.
Nhưng mà Lango là dân bản địa của thế giới trong Cổng, rất rõ ràng rằng cảnh
tượng phía bên trong Cổng vào lúc này cũng không phải là cảnh tượng của thế
giới trong Cổng!
Từ trong khe hở kia có thể thấy được đó là một mảng màu đen đậm đặc, toả ra
sự khắc nghiệt và tuyệt vọng.
"Lần này Cánh Cổng Luân Hồi mở ra, không phải kết nối với thế giới trong
Cổng, mà là một…khu vực khác."
Lango chỉ có thể tạm thời dùng "Khu vực" để hình dung, bởi vì một vùng màu
đen tăm tối kia có lẽ cũng không phải là một địa điểm cụ thể.
Màu đen bắt đầu nhô lên, giống như bên trong có một người, đang dùng bàn tay
muốn đẩy cái màn đen này ra.
Cánh Cổng Luân Hồi to lớn, nó hùng vĩ, nó là Thần tích chói mắt nhất, nhưng
kích cỡ của cái tay này, để người ta không khỏi cảm giác nếu như bên trong thật
sự là một người, như vậy chiều cao của người đó, gần như là cao bằng Cánh
Cổng Luân Hồi.
Lúc này, rất nhiều cấm địa trong Luân Hồi Cốc bắt đầu xao động, ngay cả
những hài cốt và vong linh cổ xưa mà ngay cả Luân Hồi Thần Giáo hiện tại
cũng không cách nào điều động thậm chí cũng không dám đi đụng vào kia, vậy
mà chủ động toả ra khí tức linh hồn.
Vào lúc này rất nhiều tượng của các vị Thần chi nhánh trong Luân Hồi Thần
Điện ở Luân Hồi Cốc phóng ra ánh sáng, Thần khí đặt ở trong giáo, cũng đều
bắt đầu rung động.
Loại cảm giác này, giống như là một ông lão tuổi già bệnh tình nguy kịch, bỗng
nhiên bị thứ gì đó kích thích, đang muốn ngẩng đầu đứng dậy.
Cái tay kia, còn đang vùng vẫy trong thứ vật chất màu đen kia, nhưng thứ vật
chất màu đen kia từ đầu đến cuối vẫn không bị phá vỡ, vẫn bao phủ thứ ở bên
trong, rốt cục, cái tay kia không còn tiếp tục vùng vẫy nữa, Cánh Cổng Luân
Hồi cũng bắt đầu đóng lại một lần nữa, Luân Hồi Cốc vừa mới rung động, lại
dần dần chìm vào sự yên lặng như trong suốt một kỷ nguyên trước.
Nhưng mà,
Ngay trong thoáng chốc khi Cánh Cổng Luân Hồi khép lại khe hở cuối cùng,
một thanh âm uy nghiêm truyền ra từ bên trong, giống như là hóa thành tiếng
sấm rền vang, vọng ra khắp toàn bộ Luân Hồi Cốc, khiến cho toàn bộ Luân Hồi
Thần Giáo đều cảm thấy vô cùng kích động!
Thần tích, Thần tích, Thần tích!
Ngay cả Luân Hồi Thần Giáo cũng không ngờ tới, từ khi Trật Tự Thần Giáo
xuất hiện động tĩnh, ra hiệu rằng Thần Trật Tự sắp trở về, Thần Giáo thứ hai
xuất hiện động tĩnh, cho thấy Chủ Thần sắp trở về, lại là mình!
Cái này đối với Luân Hồi Thần Giáo hiện nay vừa liên tục trải qua hai cuộc
chiến tranh, đang trong giai đoạn bị thương nghiêm trọng, quả thực là một tin
tức vô cùng tốt!
Lango nghe được,
Âm thanh kia nói rằng:
Trật Tự, ta sắp trở về rồi!