nói: "Ta không có cách nào dự đoán được một màn này, thật ra cô ta cũng rõ
ràng, coi như mình giết Raio, cũng sẽ không chết."
"Bởi vì đối với cô ta mà nói, kết cục bị giam cầm vĩnh viễn, càng đáng sợ so với
cái chết."
"Ta biết điểm này, nhưng ta không nghĩ tới cô ta sẽ cực đoan như vậy, đây chính
là điểm thiếu hụt của Trí giả, khi ngươi càng muốn suy tính một chuyện phát
triển đến mức vô cùng hoàn mỹ, thường thường cũng có ý nghĩa bên trong kế
hoạch của ngươi có thể xuất hiện càng nhiều sơ sót hơn."
"Ngươi đang tìm cớ cho mình đấy sao?"
"Ngài nghĩ là như vậy thì cứ cho là như vậy đi, thật ra đối với ta mà nói, cũng
không có gì khác biệt, những chuyện tương tự ta cũng đã trải qua, chỉ cần không
nhìn lầm điểm mấu chốt là được rồi.
Tốt, rất hân hạnh gặp ngài, chờ sau khi rời khỏi đây ta sẽ lập tức cầm lấy bút vẽ,
miêu tả lại cảnh tượng chiến đấu ngày hôm nay giữa chúng ta."
"Cảnh tượng…chiến đấu?"
Karen không cảm thấy mình và đối phương thật sự đã chiến đấu với nhau, nếu
như chỉ như vừa rồi mà gọi là chiến đấu.
"Ta sẽ gia công thêm một ít chi tiết nghệ thuật, ha ha, ta nghĩ, ba mươi năm sau,
ta sẽ say mê vì bức tranh này, cũng có khả năng, không cần đến ba mươi năm,
mà còn nhanh hơn.
Nếu có một lời thuyết minh, ta hy vọng lúc này sẽ có âm thanh vang lên:
“Đây là cuộc gặp mặt định sẵn sẽ được ghi vào sử sách."
"Vù!"
Vòng xoáy màu đen lại xuất hiện dưới chân của bộ xương, thân hình bắt đầu
chìm xuống, trước khi hoàn toàn chui vào, hắn để lại một câu nói:
"Có lẽ, cái chết của cha cô bé này cũng có điểm đặc biệt."
Cùng với khi hắn rời đi, Karen cảm giác được âm thanh vỡ tan từ bốn phía, đây
là âm thanh của trận pháp được bố trí từ trước bắt đầu tách ra, tất nhiên đối
phương đang chuẩn bị kết thúc công việc.
Karen mím môi, trong quá khứ, anh đã gặp rất nhiều lần nguy hiểm, lần này,
thật ra mức độ nguy hiểm là thấp nhất, đối phương từ lúc vừa mới bắt đầu đã
cho thấy không có ý nhằm vào mình; nhưng đồng dạng cũng là lần này, để
Karen có áp lực tâm lý rất lớn.
Hắn thế mà thật sự vẫn đang ngó chừng mình, mà lại chỉ còn cách bí mật thật sự
của mình một bước mà thôi.
Nếu như hắn lựa chọn đi vào trong khán thính phòng ở trang viên Ellen, rất có
thể đã nhìn thấy "Sự thật".
Lại hoặc là…
Hắn vì cái gì mà khách khí với mình như vậy, thậm chí trực tiếp so sánh mình
như một Norton khác? Có khả năng phải chăng,
Hắn thật sự đã đi vào trong…cái khán thính phòng kia? •
"Phụt... Ọe... Ọe....."
Dinah nằm ở trên giường, trong miệng đang không ngừng phun ra ngụm nước
đen ngòm, quần áo nửa người trên của cô ta đã bị cởi ra, vị trí vết thương là ở
phần bụng, phía trên cũng chính là ở giữa hai ngực thì bị một sợi dây leo chui
vào, rễ dây leo sinh trưởng ở trên trần nhà phía trên, còn đầu dây leo thứ hai thì
chìm vào trong một cái thùng lớn chứa các loại dung dịch trong suốt
Ba vị thầy thuốc của mạch Trí giả đang giúp cô ta tiến hành trị liệu.
Nhưng Karen cảm thấy, Dinah sở dĩ còn sống, cũng không phải là ba vị này có
ý thuật cao siêu và thần kỳ cỡ nào, chủ yếu vẫn là dựa vào cái phong ấn hình
thập tự giá ở giữa trán Dinah.
Mỗi khi sinh mệnh của Dinah sắp khô kiệt, phong ấn Thập Tự Giá sẽ dần hiện
ra hào quang, giống như đang rót thêm năng lượng vào trong cơ thể cô ta.
Cảm giác này, giống như là một cái máy tạo nhịp tim.
Nhưng đây cũng chỉ là miễn cưỡng kéo dài tính mạng mà thôi, nếu như không
có phương án trị liệu kịp thời tốt hơn được thực hiện, cô bé này thật sự cũng
không sống quá lâu.
Rốt cuộc, mặc dù đây chẳng qua là một món hàng nhái Thần khí, cũng tuyệt đối
không xem là Thánh khí bình thường, bị xuyên qua người như vậy, cơ thể bị
phá hủy quá kinh khủng, dù đến bây giờ, nguồn sức mạnh hủy hoại kia vẫn
không thể loại trừ ra, vẫn đang hành hạ cơ thể này.
Ngài Auggie đứng bên cạnh Karen, ánh mắt của cô vẫn luôn tập trung vào trên
người Dinah, ngược lại cũng nhìn không ra vẻ lo lắng và thương hại gì.
Karen đi ra khỏi phòng trị liệu, đi ra phía ngoài, một y tá xà yêu đưa tới cho
Karen một ly đồ uống.
Khi nhận lấy cái ly ngẩng đầu trông thấy đây cũng là một xà yêu, vẻ mặt Karen
rõ ràng ngừng lại một chút.y tá lập tức áy náy nói: "Rất xin lỗi, dọa ngài rồi."
Karen lắc đầu, sau khi uống một hớp nước, hai mắt nhắm lại.
Ở chỗ này, xà nữ cực kỳ phổ biến.
"Thưa ngài, ngài còn cần gì không?" Karen khoát tay áo.
Không bao lâu, ngài Auggie cũng đi ra, cô ta đi đến trước mặt Karen, mở miệng
nói: "Lúc ấy ngươi đang làm cái gì?"
Karen mở mắt ra nhìn xem Auggie, hỏi: "Ngài đang thẩm vấn ta?"
"Ta hỏi ngươi, lúc ấy ngươi đang làm cái gì!"
"Ngài sợ?"
Auggie: "...."
Karen chưa hề hoài nghi trí tuệ của con rồng trước mặt mình này, nhưng kinh
nghiệm làm người, cô ta thật sự không phong phú bằng mình, mặt khác, những
chuyện như "Thẩm vấn" và "Đẩy trách nhiệm", xem như sở trường của anh.
"Nếu như bây giờ ngài cầu ta, ta có thể nói cho ngài một phương pháp để giảm
bớt trách nhiệm." Ngài Auggie không để ý đến câu nói này của Karen, trực tiếp
đưa tay chỉ về phòng bệnh hỏi: "Ngươi hẳn phải biết thân phận của tiểu thư
Dinah, cho nên ngươi cũng phải rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này."
"Không, ta không biết, cô ta là ai vậy?"
"A, ngươi cho rằng làm thế này có thể lừa dối mà vượt qua sao?"
"Có gì liên quan đến ta chứ?" Karen có chút tò mò nhìn Auggie, "Ta cũng
không phải bảo vệ của cô ta, cũng không cần chịu trách nhiệm cho an toàn của
cô ta, trước lúc tới đây ta thậm chí chúng ta còn chưa từng gặp."
Karen đứng người lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, tiếng của ngài Auggie vang lên từ phía sau:
"Dạy ta, nên làm như thế nào."
Karen dừng bước lại, xoay người, nhìn xem Auggie, anh thở dài, không có ý
định đi qua để khiêu khích, mà là cực kỳ ngay thẳng nói: "Nói ra sự thật có
chọn lọc."
"Cụ thể một chút."
"Ngài muốn bao che mẹ của mình sao?"