"À được rồi, ta không hỏi, ta khắc giúp ngươi, ta cũng sẽ giữ bí mật thay ngươi,
mặc dù ta không thể nào hiểu được làm sao mà ngươi rửa bay màu được nó."
"Ở chỗ này cũng có thể sao?"
"Đến phòng thí nghiệm của ta đi, ở chỗ đó có sẵn tế đàn, dễ dàng hơn."
"Được, vậy ta đi hỏi thăm phu nhân của ngài một chút, dù sao trước đây cũng là
đàn chị của ta."
"Nhưng ta nghe nói ngươi đã sớm thoát ly khỏi Phái học viện, hơn nữa còn đá
văng Andy xuống, hắn là người đứng đầu Phái học viện đấy.”
"Công việc của ngài Thần tử có vẻ rất nhẹ nhàng nhỉ, còn có thời gian rảnh rỗi
để tìm hiểu những tin tức này."
"Tin tức về ngươi mà còn cần tìm hiểu à? Bây giờ lúc ta không có chuyện gì để
làm thì thích dựa vào trên ghế sa lon xem báo, trên báo có viết về mấy câu
chuyện truyền kỳ của ngươi, hiện tại đã viết đến đoạn ngươi và vị Thần tử của
Nguyệt Nữ Thần Giáo kia cởi sạch quần áo mà tắm chung rồi."
"Phóng đại đến như vậy sao?"
"Là vị Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo kia muốn quyến rũ ngươi, kết quả
ngươi cực kỳ ghét bỏ cô ta, chê cô ta bẩn, bảo cô ta cút đi."
"Cái này có chút không phù hợp logic bình thường."
"Báo này của Luân Hồi Thần Giáo viết, ngươi biết đấy, hai cái giáo hội này lúc
trước còn đánh nhau muốn văng não ra ngoài mà."
"Giờ thì hợp logic rồi."
Karen đứng người lên, nhìn chung quanh.
Marvalho hỏi: "Sao thế?"
"Đang nghĩ nên chuẩn bị món quà gì."
"Không cần, ngươi đem hầu gái nhà ngươi tiếp tục cho chúng ta mượn dùng là
được, lúc ngươi đánh trận ở tiền tuyến, cô ta làm việc ở nhà chúng ta, hai vợ
chồng chúng ta đều thích món ăn do cô ta nấu."
"Nhưng bây giờ ta về rồi."
"Không sao cả, về sau vợ chồng chúng ta đến chỗ ngươi ăn cơm thì cũng giống
vậy thôi."
"Đi thôi, đến nhà ngài đi, Wilker, chuẩn bị xe ngựa."
"Không cần xe ngựa.”
"Ừm?"
"Nhà chúng ta ở tại đây, chỉ có điều không cùng một toà nhà mà thôi, nơi này
rất đẹp đấy, hoàn cảnh vừa yên tĩnh, rất tốt, rất thích hợp để dưỡng thai."
"A, hai người sống ở chỗ này?"
"Phòng trống nhiều mà, chưa kể vợ của ta chỉ là tạm thời lui ra khỏi, cô ấy còn
được đãi ngộ của hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật các ngươi."
Đi ra khỏi lâu đài công vụ, đi một đoạn về hướng tây thì đến lâu đài ký túc xá,
bên trong có thang máy, trực tiếp đi đến tầng cao nhất.
Trách không được nhà Marvalho không ở cùng một lâu đài với mình, bởi vì căn
phòng tốt nhất ở trong lâu đài ký túc xá đối diện, là của Karen, nên hắn lùi một
bước, đi vào toà lâu đài này chọn phòng tốt nhất.
Về phần làm như vậy phù không phù hợp quy định thì đều là thứ yếu, Marvalho
là người thừa kế của ngài Macchetini – một trong 12 Kỵ Sĩ Trật Tự, trong hệ
thống của Thần Giáo, nói quy định với những gì liên quan đến Thần thì nghe sẽ
rất lúng túng.
Còn tốt là vị Thần tử này bởi vì quy tắc ngầm ảnh hưởng, cho nên không có tư
cách nhúng chàm vào quyền lực trung tâm của Thần Giáo, chỉ được sử dụng
như người phụ trách của một tổ nghiên cứu hạng mục.
Nhưng mà nghĩ lại, một vị Thần tử khác hiện tại đã thành Đại tế tự, quy tắc
ngầm đã bị đánh vỡ.
Trong nhà Marvalho bố trí rất ấm áp, lúc Karen đi vào, Gaspol tới đón tiếp,
bụng có chút nhô ra, còn không tính là quá to, sau khi nhìn thấy Karen, cấp trên
cũ biểu hiện rất thân thiết, phương diện đối nhân xử thế, cũng trở nên thong
dong hơn rất nhiều.
Nhưng điều này cũng có nghĩa vấn đề nghiêm trọng hơn, ở trước mặt người
khác biểu hiện được quá bình thường, thì sẽ tiếp nhận càng nhiều áp lực cảm
xúc.
Sau khi trò chuyện một hồi, Karen nói ra ý đồ đến đây của mình:
"Lúc đầu vị trí Trưởng khu là giữ lại cho ngài, nhưng nghe nói ngài mang thai,
cũng chỉ có thể sắp xếp người khác, một người tương đối trẻ tuổi, là cháu trai
còn sót lại của Đại chủ giáo tiền nhiệm, năng lực không có vấn đề, nhưng cũng
có thể thiếu chút kinh nghiệm và thâm niên, phiền ngài vất vả một chút, đi làm
cố vấn cho hắn, ta sẽ dặn dò hắn học tập ngài cho giỏi."
Gaspol nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, đối với một vài người
nào đó, công việc, chính là cách để họ giải trí và thả lỏng.
Sau khi nói chuyện xong, Karen chuẩn bị rời đi, anh muốn đến phòng thí
nghiệm của Marvalho để khắc lại dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến Tranh.
Gaspol mở miệng nói: "Có thể mời ngài Bộ trưởng chúc phúc cho đứa bé này
sao?"
Karen cười nói: "Thế nhưng mà có vẻ ta cũng không có tư cách làm cha đỡ đầu
cho đứa bé này."
Marvalho cười nói: "Chỉ là chúc phúc mà thôi, cho chút thể diện đi."
Thật ra, thần quan chúc phúc đối với người phụ nữ mang thai bình thường mà
nói, là có tác dụng an thai nhất định, nhưng hai vợ chồng Marvalho này cũng
không thiếu điều này, bọn hắn thậm chí có thể đến chỗ Thần khí để được trị liệu
đặc biệt định kỳ.
Nhưng mà đã nói đến mức này, Karen cũng sẽ không từ chối, anh đưa bàn tay,
đặt ở trên bụng Gaspol, ánh sáng dìu dịu xuất hiện trên lòng bàn tay, từ từ hạ
xuống.
Tất cả đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, chỉ là khi ánh sáng chúc phúc tiến vào
bụng của người phụ nữ mang thai, Karen bỗng nhiên phát giác được có một
luồng ý thức yếu ớt đến nỗi gần như không thể tìm ra truyền đến mình theo sự
chúc phúc.
Luồng ý thức đến từ đứa bé trong bụng, nói chính xác hơn hẳn là thứ bẩm sinh
nào đó của đứa bé này.
Luồng ý thức này yếu ớt vô cùng, Karen có thể dễ dàng nghiền nát hoặc là
không để ý đến nó, nhưng do dự một chút thì Karen vẫn lựa chọn chủ động kết
nối với nó.
Trong chớp mắt sau khi kết nối thành công,
Đột nhiên như có thứ gì đó nổ tung trong ý thức tinh thần, Karen muốn xem xét
hình ảnh đó, nhưng anh vừa dự định có hành động thì đã phát giác được cơn
nghiện đói trong cơ thể có dấu hiệu khôi phục.
Lúc này Karen từ bỏ ý nghĩ này, thoát khỏi sự kết nối với luồng ý thức kia.
Không thể không nói, lựa chọn này của Karen là chính xác, bởi vì trước đó
không lâu Đại tế tự từng kết nối thành công, vì thế phải bố trí ba món Thần khí
tinh thần để làm phòng ngự, mặc dù như thế, bản thân Đại tế tự cũng vẫn phải
trả một cái giá vô cùng lớn.
Lúc trước Karen nếu là tiếp tục lựa chọn kết nối, đi "Xem" cảnh tượng kia, như
vậy với điều kiện không có chút chuẩn bị nào như bây giờ, vị Bộ trưởng Bộ kỷ
luật vừa được bổ nhiệm như anh, rất có thể sẽ phải trực tiếp xin nghỉ phép nửa
tháng.
Thế nhưng mặc dù không nhìn thấy hình tượng, nhưng bên tai Karen lại vang
lên một am thanh bị thấm nhuần bởi năm tháng tang thương:
Chủ à… ta thật đau đớn…