"Cháu có nhớ rằng mình từng hỏi bà về chuyện của bà nội, bà cũng không nói
cho cháu biết."
"Bởi vì không có gì đáng nói, đều là chuyện của đời trước, một chút ân oán năm
đó, ông nội cháu cũng đã sớm giải quyết."
"Cháu chỉ là thấy có chút tò mò."
"Tò mò cái gì, tò mò thân phận của bà nội cháu sao? Tò mò rằng rốt cuộc là một
người phụ nữ thế nào mới xứng với ông nội cháu à? Thật ra cũng không có gì
phức tạp, trong mắt người ngoài, không phải vị hôn thê của cháu cũng không
xứng với cháu sao."
"Bà ngoại, xin ngài không nên nói như vậy."
"Bà vốn là đang nói sự thật, dù sao thì nơi này cách âm rất tốt, vị hôn thê của
cháu cũng không nghe được, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của cả hai." Phu
nhân Đường Lệ đứng người lên, "Được rồi, bà không ngồi nữa, nhìn thấy cháu
không có việc gì, bà yên tâm rồi, dạo gần đây chắc hẳn là cháu cũng bộn bề
công việc nhỉ?"
"Có một chút."
"Chờ sau khi làm xong thì nhớ kỹ phải tới nhà ngồi một chút, được rồi, bà phải
trở về, ông ngoại cháu còn đang bận rộn, chờ lão ta hết bận thì tự về."
"Gấp gáp như vậy sao? Chúng ta có thể cùng nhau dùng trà chiều."
"Richard về nhà cũng được hai ngày, đã chịu ba trận đòn, lúc bà rời nhà, nó
đang bị đánh trận thứ tư."
"Vậy bà về sớm đi."
"Đúng vậy bà phải về sớm một chút, nếu không cũng không kịp để ra tay rồi."
"Bà là đang nói đùa sao?"
Khóe miệng phu nhân Đường Lệ lộ ra nụ cười thâm ý, nhìn xem Karen, nói:
"Bây giờ bà không đánh được đứa cháu như cháu, vậy cũng chỉ có thể đánh một
đứa khác."
Karen biết, bà ngoại là nhìn ra trạng thái thực sự của mình, lúc này mới có lời
mở đầu: "Chuyện riêng của cháu, bà không hỏi.”
"Sau khi về đến thì bà nhớ gọi điện cho cháu."
"Có phải còn cần nhắc nhở bà an toàn trên đường về không?"
Karen mở tay ra, nói: "Cái câu đùa này cũng quá gượng gạo rồi."
"Ha ha ha."
Bà ngoại cười bước ra cửa.
Chỉ chốc lát,
"Ha ha ha."
Bà ngoại vừa cười trở về, "Vù" một tiếng, ném Connor vào.
Sau đó, bà ấy thật rời đi.
Connor ngồi dưới đất mở miệng nói: "Chị Pall nói cho ta biết bà ta là ai, nếu
không ta sẽ không cho phép bà ta dắt ta ném vào."
Karen cười nói: "Ngươi đánh không lại bà ấy."
Connor lắc đầu: "Nhưng là xương cốt bà ta già rồi."
"Cái kiểu tư duy này của ngươi là học từ ai?"
"Gâu."
"À."
"Nó nói cho ta, chỉ cần ta chờ mình lớn lên, về sau những người dám làm ra
hành động không bình đẳng ở trước mặt ta sẽ càng ít hơn, bởi vì thời gian sẽ chỉ
làm ta càng ngày càng mạnh hơn."
"Ngươi không cảm thấy bản thân nó nói mấy câu như vậy, không có quá nhiều
sức thuyết phục sao?"
Trong mắt Connor lộ ra vẻ suy tư, sau đó, cô bé nhẹ gật đầu: "Ngươi nói rất có
lý."
Philomena đẩy bàn ăn tiến vào, hỏi: "Lão phu nhân đi rồi?"
"Ừm, đi rồi." Karen nhẹ gật đầu, "Philomena, bình thường các người ở chung
với nhau lúc học tập, cũng đều là như vậy sao?"
Philomena lắc đầu, nói: "Ở trước mặt ngài, bà ấy đã khiêm tốn hơn rất nhiều."
"Vậy cô có trách bà ấy sao?"
"Có." Philomena gật đầu đương nhiên, "Bà nội ta chỉ là muốn thay thế ta, nhưng
từ nhỏ đến lớn, bà ấy cũng không có cố ý đánh ta để vui."
"Phương thức dạy học của lão phu nhân, có thể là có chút nghiêm khắc…"
"Không." Philomena nói rất chân thành, "Một số thời điểm, ta có thể cảm nhận
được lúc đánh ta bà ấy rất vui vẻ, là thật sự vui vẻ."
"Được rồi." Karen cầm lấy một miếng bánh quy cắn một cái, "Nhưng ít ra cũng
không thiệt thòi."
Phương thức huấn luyện càng kinh khủng thì đổi lấy tốc độ tiến bộ càng kinh
khủng.
"Đúng." Philomena cực kỳ thẳng thắn, "Ta học được nhiều thứ, bà ấy thì thấy
vui vẻ, chúng ta đều có được điều mình muốn."
"Ha ha."
Karen nghe nói như thế nhịn không được mà cười lên.
Connor đứng người lên, đi tới, đưa tay đi lấy điểm tâm.
Karen hỏi: "Thuốc men hôm nay … không, hôm nay ngươi đã ăn cơm chưa?"
Connor nhíu mày thật sâu: "Uống thuốc xong, ta cũng ăn không được những thứ
này."
"Vậy ngươi ăn một chút đi, thuốc vẫn là phải uống." Karen ngừng một chút, nói
bổ sung, "Đắt tiền hơn mấy món điểm tâm này."
"Được."
"Các ngươi tiếp tục ăn đi, ta đi ra ngoài một chuyến."
Karen vốn là muốn đi tìm Eunice, kết quả Philomena đẩy xe ăn theo, Connor
càng trực tiếp ngồi ở dưới gầm xe ăn mà đi cùng.
Hai người, quả thật đã hoàn thành chức trách bảo vệ, khi hiện tại đối tượng cần
bảo vệ không có sức mạnh.
Nhưng mà Karen vốn cũng không có ý định làm gì, anh chỉ là chuẩn bị ngủ trưa
một giấc.
Eunice nằm nghiêng bên người Karen, nói: "Hôm nay bà ngoại tới."
"Anh biết."
"Bà ngoại đưa cho em một cái vòng tay."
"Em nhận là được rồi."
"Có cần đáp lễ không?"
"Nếu như trong nhà kho trang viên có thuốc tốt trị liệu ngoại thương và nội
thương, có thể tìm người đưa đến Guman nhà để đáp lễ."
Eunice đưa tay nhẹ nhàng giúp Karen chỉnh lại tóc, dịu dàng nói:
"Anh lại bị thương."
"Đúng thế."
"Ngủ đi."
"Ừm."
Karen nhắm hai mắt, đi ngủ.
Eunice ngẩng đầu, nhìn về phía Connor và Philomena đứng ở ngoài cửa, mỉm
cười nói: "Hai người cũng ngủ trưa một giấc đi?"
Philomena: "Ngài ấy bị thương, ta cần phải bảo vệ."
Connor: "Ta không tắm rửa, không thể lên giường."