“Bộ trưởng Karen.” Trên đường đi, các thần quan trong tổng bộ Đòn Roi Kỷ
Luật nhao nhao hành lễ với Karen, trên mặt mọi người đều có chút ngoài ý
muốn vì không ngờ tới rằng ngài Bộ trưởng sẽ đến nơi này.
Nhìn bóng lưng Karen, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:
“Sao ngài Bộ trưởng lại tới nơi này?”
“Đúng vậy, không phải đã lên chức thư ký trưởng của Đại tế tự rồi sao?”
“Các ngươi biết cái gì, điều này nói rõ Bộ trưởng của chúng ta vẫn nhớ tình
nghĩa cũ, không quên gốc gác.”
Việc đầu tiên mà Karen làm khi đến Đại khu Dinger, không phải là đi Giáo
Đình mà là bước vào tổng bộ của Đòn Roi Kỷ Luật.
Lựa chọn này trái lại không phải bởi vì xây dựng hình tượng không quên gốc
gác của mình, chỉ đơn giản là Karen cảm thấy mình nên làm như vậy. Sau khi
trải qua sự kiện phố Mink và đi dạo trên đường cùng với Thần Trật Tự thì
phong cách làm việc của Karen bớt đi rất nhiều sự cố ý mà thêm vào đó không
ít vẻ thong dong.
“Bộ trưởng Karen.” Vigulin đứng dậy hành lễ với Karen.
“Giúp ta thông báo cho Người Cầm Roi một chút.”
“Mời ngài vào.” Vigulin trực tiếp hỗ trợ mở cửa phòng làm việc ra.
Karen nhẹ gật đầu rồi đi vào.
Vừa bước vào thì đã nhìn thấy một quả cầu to lớn, a không, là một cái đầu rồng
được băng bó lại.
Connor che miệng: “Ồ rồng ngốc, ngươi đang muốn chết đấy à?” Auggie mở
mắt ra, nhìn thoáng qua Karen và Connor, muốn chào hỏi nhưng lại không có
sức lực.
Connor đi qua, vuốt ve sừng rồng Auggie: “Rồng ngốc à, ngươi nhất định phải
ráng chịu đựng, làm quan tài cho ngươi tốn nhiều tiền lắm đấy.”
Auggie nghiêng đầu, không muốn phản ứng với Connor.
Verden thì bước ra từ sau bàn làm việc, đi đến trước mặt Karen, Karen hành lễ
với Verden:
“Bái kiến Người Cầm Roi.”
Verden thở dài, chỉ vào Auggie nói: “Nó bị vị kia đạp một cái, bác sỹ thú y kiểm
tra nói não bị chấn thương não tương đối nghiêm trọng.”
“Vị đó thế mà đã từng đến đây?” Karen có chút ngoài ý muốn.
“Đến mượn đường ở chỗ ta để đi Thần Điện, nhưng may rằng vị đó không cố
tình làm bị thương ai, trên đường trưng dụng trận pháp dịch chuyển của Thần
Giáo thì chỉ có mỗi con rồng này của ta là bị thương. Đã nói chuyện xong với
bên kia rồi sao?”
“Đã nói chuyện xong, lúc Thần Giáo cần thì vị kia và vị Thần bên cạnh sẽ nghe
theo điều động mà ra tay.”
“Ừm, vậy là tốt rồi. Ngươi đến chỗ Đại tế tự để báo cáo đi.”
“Người Cầm Roi, ngài còn chuyện gì cần dặn dò không?”
“Không cần khách sáo như vậy, bây giờ chúng ta đã không chỉ là quan hệ cấp
trên cấp dưới.”
“Cầm roi, vì Trật Tự.”
“A, thằng nhóc này.”
Verden giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Karen.
Hai người đều cần dùng loại phương thức hơi có vẻ thân cận này để điều chỉnh
quan hệ mới giữa hai bên.
“Người Cầm Roi, vậy bây giờ ta đi Giáo Đình.”
“Dùng trận pháp dịch chuyển của ta để qua đó đi, như vậy dễ dàng hơn.”
“Làm vậy cũng không thích hợp.”
“Không có gì không thích hợp, phân thân của Đại tế tự mới vừa đến, ngài ấy
đoán được ngươi sau khi ngươi đến đại khu Dinger thì sẽ tới nơi này, dặn ta để
ngươi đi thẳng qua từ chỗ này.”
“Vâng, Người Cầm Roi.”
Lúc Karen chuẩn bị ngoắc tay Connor, Verden mở miệng nói: “Để nó ở lại với
Auggie đi.”
“Được rồi. Connor, ngươi ở lại đây trước, sau khi làm xong việc thì ta sẽ đến
đón sau.”
“Được rồi, ta ở lại với rồng ngốc.”
Connor hóa thành Cốt Long, đi đến bên cạnh Auggie, dùng móng vuốt nhẹ
nhàng sờ lên đầu rồng Auggie:
“Ngoan, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, vốn đã rất đần rồi mà lỡ như để
lại di chứng thì còn đần độn hơn đấy.”
Auggie vốn rất mâu thuẫn với việc đụng chạm như vậy nhưng không biết vì cái
gì mà lúc này nó cảm giác được một khí tức làm bản thân thoải mái từ trên
người Connor, thậm chí, ngay cả cảm giác buồn nôn choáng đầu cũng bởi vậy
mà được cải thiện.
Sau khi Karen hoàn thành thần mục thì ngay cả gia tộc Ellen đều có được
hưởng lợi ích, Connor và anh có quan hệ khế ước chủ tớ thì đương nhiên sẽ
không bị bỏ qua, mà việc này cũng giúp cho truyền thừa của Long Thần trong
cơ thể Connor tiến thêm một bước.
Long Thần Phản Nghịch là tổ tiên mà nhánh Long tộc của Auggie thờ phụng,
bây giờ Auggie như đang được gột rửa dưới sự quan tâm của tổ tiên.
Cái chi tiết này được Karen quan tâm đến trong lúc bước đến chỗ trận pháp dịch
chuyển.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cấp trên cũ của mình đã đoán ra được thứ gì
nên lúc này mới đề nghị để Connor ở lại chữa thương cho rồng của hắn.
Cho nên, mình chưa hề thật sự thành công trong việc lừa gạt vị cấp trên cũ này,
chẳng qua là bởi vì nguyên nhân khách quan đặc thù đã để cho quan hệ giữa hai
bên duy trì sự cân bằng.
Chờ sau khi Karen dùng trận pháp dịch chuyển rời khỏi, Verden cười, hắn duỗi
lưng một cái, ngồi trở lại sau bàn làm việc, cẩm lấy một phần văn kiện, vừa nhẹ
ngâm nga một giai điệu vừa tuỳ ý lật xem.
Bây giờ tâm trạng của hắn đang rất tốt, kể từ hôm nay thì mình có thể nói lời
tạm biệt với khoảng thời gian làm nhân bánh kẹp ở giữa.
Karen xuất hiện ở trên bậc thang phía trước Thần Điện công vụ.
Mobiteng vốn đang đứng canh gác ở đây thì da đầu cảm thấy tê dại một hồi, lại
được trải nghiệm cảm giác khi thấy vị kia xuất hiện ở đây.
Chờ đến lúc trông thấy bộ dáng của người bước đến thì Mobiteng mới thở một
hơi dài nhẹ nhõm:
“Bộ trưởng Karen… không, Thư ký trưởng Karen, cuối cùng ngài đã trở về.”
Karen nhẹ gật đầu với Mobiteng, đi đến bậc thang, đi vào trong Thần Điện công
vụ. Khi chưa đi được mấy bước thì dưới chân đã xuất hiện một dòng nước chảy
đến để tiếp dẫn.
Karen đi đến chỗ bàn trà có dòng nước chảy quanh kia, trong trận pháp truyền
tin đặt trước mặt của Đại tế tự đang đồng bộ hình ảnh ở Vườn Sinh Mệnh vào
lúc này.
“Đến.”
“Bái kiến Đại tế tự.”
“Ngồi.”
“Vâng, đại tế tự.”
Đại tế tự cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi thăm: “Đã nói chuyện với phía bên
kia xong rồi sao?”
“Hồi bẩm Đại tế tự, bên kia hứa hẹn sẽ nghe sự kêu gọi của Trật Tự.”
“Ừm.” Đại tế tự hài lòng gật gật đầu, chỉ vào hình ảnh trong trận pháp truyền tin
trước mặt nói, “Ta cũng không cần ngươi ở lại làm việc bên cạnh ta, ngươi có
kinh nghiệm quân sự, vậy lấy danh nghĩa của ta đi điều hành và cân đối các
hạng mục ở Vườn Sinh Mệnh đi.”
“Vâng, Đại tế tự.”
“Mặt khác, ta còn có một nhiệm vụ bí mật muốn giao cho ngươi.” Đại tế tự cuối
cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, “Nhiệm vụ này không giới hạn thời
gian, không giới hạn tiến độ, không giới hạn thành quả.”
“Đại tế tự, xin ngài sắp xếp, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực để đi làm.”
Đại tế tự hút xì gà, từ từ phun ra khói trắng, cái ánh mắt thâm thúy kia xuyên
thấu qua làn khói mà nhìn thẳng Karen:
“Chủ ta đã trở về.”
Karen tập trung tinh thần.
“Đây không phải sự chờ mong, không phải cầu nguyện, không phải tiên đoán
… kết hợp với những dị biến xuất hiện gần đây ở Vườn Sinh Mệnh, ta cảm thấy
việc này có tỉ lệ đại khái là sự thật.
Chỉ có điều chủ ta bây giờ chắc hẳn còn rất nhỏ yếu, thậm chí có khả năng còn
chưa thức tỉnh;
Chủ có lẽ còn không nhận thức được mình là ai.”
Karen bình phục tâm tình.
“Ngươi cảm thấy chúng ta phải làm gì với tình huống này?”
Đối mặt với vấn đề này, trong đầu Karen nháy mắt hiện ra lựa chọn theo bản
năng khi mình đối mặt với “Thần Trật Tự”: Phát động cơn nghiện đói để thử
nuốt hắn!
Lúc này Karen đáp:
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm tới chủ ta, sau đó thề sống chết bảo vệ
chủ ta an toàn.”
Đại tế tự lộ ra vẻ mặt hài lòng, hơi ngửa người ra sau, cười cười với Karen,
Nói:
“Rất tốt, như vậy thì ta giao nhiệm vụ gian khổ này cho ngươi.”