bên này sáng bên kia.
Cho nên, nơi này hẳn là một Thánh địa trung tâm của Sinh Mệnh Thần Giáo,
mà có thể có được một khu trang viên lớn như vậy ở chỗ này, đủ để thấy được
địa vị của gia tộc này.
Hai mẹ con kia đứng ở phía ngoài, người ở bên trong chắc chắn biết, nhưng ý
của chủ nhân có lẽ để mặc cho bọn họ làm gì thì làm, dùng thái độ lạnh lùng để
thể hiện sự khinh thường.
Thật là một sự ác ý cấp thấp và buồn cười, xem như là chủ nhân của một trang
viên nhỏ ở Wien, khi thấy một đứa trẻ bị ném đến trước cổng trong thời tiết này,
sợ cũng không đành lòng để cho đứa trẻ cứ thế mà bị lạnh chết, huống chi, đây
còn là con riêng của mình.
Trong tiểu thuyết và tuồng kịch của Wien, cũng có rất nhiều kịch bản về chủ
mẫu hành hạ, chèn ép con riêng, âm độc nhất cũng chỉ là tìm một nơi không
người để ám sát, ít nhất cũng sẽ không để cho nó bị chết cóng ở trước cổng một
cách rõ ràng như vậy.
Ai, giống như là Luân Hồi Thần Giáo dùng linh hồn để nô dịch linh hồn, chủng
tộc đồ sát nhau ở Địa Huyệt Thần Giáo, trong Trật Tự Thần Giáo cũng có rất
nhiều cặn bã không xem trật tự ra gì … Sinh Mệnh Thần Giáo, có vẻ cũng
không tôn trọng sinh mệnh cho lắm.
Sự thể hiện trực quan nhất, có lẽ là cái điều pháp lệnh được ghi trên giáo nghĩa -
Đối với mỗi tín đồ Sinh Mệnh, sẩy thai là tội nghiệt không thể dung thứ.
Nhưng sau khi sinh ra thì sống hay chết có vẻ cũng không quan trọng lắm.
"Ta thấy mệt mỏi." Đứa bé nói, "Bởi vì ta không biết ta còn phải tới đây bao
nhiêu lần."
Karen nhìn sang mẹ của đứa bé đứng cách đó không xa, nói: "Chắc hẳn là sẽ
còn rất nhiều lần."
"Ta hy vọng mẹ ta có thể cảm thấy chán nản sớm một chút, mặc dù, ta nói
những lời này có chút không phù hợp." Đứa bé thở dài, vào lúc này hắn đã thể
hiện ra một sự chín chắn không tương xứng với tuổi tác của mình.
"Ngươi cảm thấy, sẽ có một ngày này sao?" Karen hỏi.
"Chắc là sẽ có, nếu như mẹ ta tiếp tục hận thù mà nói, chờ đến khi trưởng thành,
ta có thể giúp bà ấy trả thù, tìm một cơ hội, tìm phương pháp, tìm lý do, giết hết
những người ở trong trang viên này.
Nếu như về sau bà ấy không còn hận thù nữa, chỉ đơn giản là muốn có cuộc
sống như thế này để đền bù, sau này ta sẽ thật cố gắng, ta nghe nói, người nhà
của những đứa trẻ ưu tú, có thể nhận được một khoản trợ cấp không tệ, sau này
nếu địa vị của ta càng cao thì địa vị của bà ấy cũng sẽ càng cao."
"Ừm."
"Nhưng ngươi có biết đáp án mà ta sợ phải nhận được nhất là gì không?"
"Là cái gì?"
"Đó chính là mẹ của ta không phải thật sự muốn có được thứ gì, cũng không
phải thật sự đang hận người đàn ông kia, mà chỉ đơn giản là …Căm hận và chán
ghét ta."
"Ngươi cảm thấy là như thế này sao?"
"Đương nhiên là không thể nào, trên đời này, làm sao có thể có một người mẹ sẽ
thật sự thù ghét con của mình đây, ngươi nói có đúng không?"
"Ừm."
Karen trả lời rất qua loa, anh có thể trông thấy, mặc dù đã lạnh đến mức bờ môi
tái xanh, nhưng trong mắt của đứa bé, vẫn toả ra ánh sáng như cũ.
Cho dù ở trong tình cảnh hiện tại, đối với tương lai, đối với sinh mạng, hắn vẫn
là mang theo ước mơ tốt đẹp như cũ.
Hắn không có hối hận, không nghĩ rằng hay là mình chết đi cho rồi, bởi vì sự
tiêu cực đó là đang thiếu tôn trọng sinh mệnh.
Cảnh tượng bốn phía bắt đầu phát sinh biến hóa, ngay cả ngọn lửa Trật Tự mà
Karen tạo ra, vào lúc này cũng đổi thành màu sắc khác, cũng càng lớn hơn, đứa
bé kia cũng đã thành một thiếu niên.
Thiếu niên đang ngồi quỳ ở trước đống lửa, người phụ nữ kia trên mặt đã xuất
hiện nếp nhăn, cầm trong tay cái kẹp gấp than, dí vào sau lưng hắn.
"Ưm …!!!"
Thiếu niên cắn răng kiên trì, không rên một tiếng.
Hắn không có la to, cũng không phải cố ý hờn dỗi, cứng rắn muốn phản nghịch,
mà là sợ mình kêu thảm, để cho mẹ của hắn bi thương.
Thế nhưng mà hắn đã sai.
Từ trong sự biến hoá vẻ mặt của người phụ nữ, Karen có thể phát giác được sự
biến chuyển cảm xúc của bà ta.
Bà ta đang tra tấn con của mình, nhưng sự kìm nén của đứa con, càng làm cho
bà ta muốn không thể nào bày tỏ tâm tình tiêu cực của mình ra bên ngoài, cho
nên bà ta lại dùng phương pháp càng tàn nhẫn hơn để tiến hành tra tấn.
Trên người thiếu niên, khắp nơi đều là vết sẹo, có nhiều chỗ, đã chảy mủ, càng
có chỗ giòi bọ đã chui vào.
Các hình thức tra tấn từng cái một thoáng qua mắt Karen, để cho người xuất
thân từ Đòn Roi Kỷ Luật như anh, đều cảm thấy có chút tắc lưỡi.
Một thần quan cấp thấp của Sinh Mệnh Thần Giáp, một người mẹ, rốt cuộc bà
ta đã học những phương thức tra tấn khó có thể tưởng tượng này từ đâu?
Cổng lớn của khu trang viên kia vẫn không thể nào mở ra, cả quãng đời còn lại
của bà ta chỉ có một phương thức giải toả đó là tra tấn con của mình.
Giống như là đang tra tấn đứa con có hai hàng lông mày rất giống với người đàn
ông đã làm nhục mình kia, giống như là đang phát tiết sự bất mãn đối với vận
mệnh bất công.
Mà ánh sáng trong mắt của người thiếu niên, cũng cùng với cảnh tượng đang
không ngừng biến hoá mà từ từ trở nên ảm đạm.
Nhưng mà bất kể như thế nào thì trong mắt của hắn chưa hề sinh ra sự hận thù,
bởi vì hắn cảm ơn người phụ nữ đã sinh ra hắn này.
Trong một vài hình ảnh, giáo viên của hắn phát hiện vết thương trên người, tới
cửa nói rằng mình có thể thu dưỡng và để hắn sống trong trường học giáo hội.
Nhưng người phụ nữ đều từ chối, bà ta không cho phép con trai rời khỏi mình,
bà ta muốn tiếp tục giữ hắn ở bên cạnh, để tiếp tục tra tấn hắn.
Karen đứng người lên, anh bước ra phía ngoài cửa, trông thấy Darien đã là
thanh niên đi tới, Darien nhìn xem Karen, nói: "Ta đã có cơ hội được vào trong
Vườn Sinh Mệnh để rèn luyện, thiên phú của ta nhận được tán thành, tiền đồ
của ta đã được bảo vệ."
"Chúc mừng ngươi.