Khi Karen quay trở về, Alfred đã hô hào mọi người ngồi xuống, giống như là
còn muốn tiếp tục vào học vậy.
Karen đi đến vị trí bục giảng, đối mặt với những người tình nguyện phía dưới,
mở miệng nói: "Thật ngại quá, những người tình nguyện bị ta lựa chọn và bị
chính thầy của mình lựa chọn, chúng ta cùng bước vào một nhiệm vụ với tỉ lệ
sống sót vô cùng thấp."
Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười, lo lắng là nhất định là có, nhưng người ở
đây đều có thể vượt qua.
"Trước lúc nhiệm vụ chính thức bắt đầu, ta có ba yêu cầu, cần thông báo với
chư vị một chút.
Yêu cầu thứ nhất, ta là quan chỉ huy của nhiệm vụ lần này, cũng có thể gọi là
đội trưởng, tóm lại, ta hi vọng sau này, các ngươi tuân theo vô điều kiện tất cả
các mệnh lệnh mà ta đưa ra."
Nói, Karen chỉ chỉ vào bốn người chuyên gia ngồi đằng trước nhất, Krato,
Malena, Anlans, Nicole.
"Những người khác thì ta tin tưởng bọn họ sẽ nghe theo sự chỉ huy của ta, chủ
yếu là bốn người các vị, nhiệm vụ của những người khác đó là bảo vệ các vị
tiến vào khu vực trung tâm, thu hồi Thần khí, ta không hy vọng trong mắt các vị
thì những người tình nguyện chúng ta nhất định phải hy sinh mạng sống mà
chết, làm chốt thí cho các vị."
Krato: "Làm sao có thể, ta tôn trọng sự lãnh đạo của Bộ trưởng Karen."
Malena: "Ta cũng thế."
Anlans và Nicole là người của Nguyên Lý Thần Giáo, hai người gần như đồng
thời gật đầu: "Chúng ta nguyện ý nghe theo."
Karen quét ánh mắt về phía tất cả mọi người, nói: "Nhớ kỹ điều thứ nhất, tất cả
mọi người, đều phải tuân theo lệnh mà ta đưa ra, chống lại và không phục tùng,
thì xem như ở nơi nguy hiểm như hang động đó thì ta cũng sẽ người thứ nhất xử
lý các ngươi, ngươi không có cơ hội được mở phiên tòa xét xử, trong tình huống
đặc biệt ta sẽ sử dụng cách đặc biệt, trực tiếp giết chết các ngươi, bởi vì đây là
sự tôn trọng cơ bản nhất đối với tính mạng của những người còn lại. Đã rõ
chưa!"
"Vâng, đã rõ!"
"Vâng, đã rõ!"
"Yêu cầu thứ hai, người phụ trách thứ hai là Bộ trưởng điều tra Neo, người phụ
trách thứ ba, Alfred. Nếu như ta không cách nào ra lệnh, hoặc là ta xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ theo thứ tự làm người chỉ huy."
"Yêu cầu thứ ba..."
Karen dừng một chút, tiếp tục nói:
"Đây đúng là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nhưng tuyệt không phải một
nhiệm vụ tự sát, mọi người không nên ôm theo tâm thái phải chết mà xuống
dưới hang động. Ha ha, ta còn trẻ, ta còn không muốn chết, ta tin tưởng các
ngươi cũng thế."
"Ha ha..."
"Ha ha..."
Tất cả mọi người rất phối hợp mà cười theo.
Neo giơ tay lên, hô: "Mọi người yên tâm, Thần Trật Tự nhất định sẽ phù hộ
chúng ta!"
Dưới tiếng la này, tất cả mọi người đều hành động theo thói quen, giống như là
nghe được tiếng kẻng thì biết tới lúc ăn cơm vậy;
Ngoại trừ Karen đứng trên bục giảng, tất cả mọi người đặt hai tay trước ngực,
đồng thanh nói:
"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại!"
...
"Phi phi phi, khí hậu và cát sỏi nơi này, thật là quá tra tấn người ta mà."
Ngài Bede trở về từ bên ngoài, trong tay cầm theo một túi thức ăn và nước uống
lớn.
Bọn họ bây giờ đang ở trong một nhà nghỉ vô cùng rẻ tiền, tiếp giáp với biên
giới của Sa Mạc Tử Vong, sở dĩ dừng chân ở nơi có điều kiện kém như vậy, là
bởi vì bọn họ gặp phải bọn cướp sa mạc, bị cướp đi phần lớn phiếu điểm trên
người, để bọn hắn mới vừa xuất phát, lập tức trở về trạng thái túng thiếu lúc
trước.
Càng không tốt hơn đó chính là, Piaget ngã bệnh, bệnh rất nặng, nguyên nhân
bệnh không rõ, cả người trở nên vô cùng tiều tụy.
Ngài Bede bỏ túi đồ trong tay xuống: "Ai, nói ra người khác biết cũng sẽ bị chết
cười, thân là tín đồ của Bích Thần Giáo, cả ngày đều mơ ước vẽ ra tranh tường
tiên đoán Thần linh, kết quả ngay cả việc mình sẽ bị cướp cũng chẳng tiên đoán
được trước.
Hả?
Cậu đang vẽ cái gì đấy? Không, bệnh của cậu tốt rồi đấy à?"
Bede bước lên trước, phát hiện trạng thái cả người của Piaget vẫn vô cùng
không tốt, nhưng trong ánh mắt lại rất có thần, tay cầm bút vẽ nhanh chóng
phác họa lên trên giấy.
"Hả..."
Ngài Bede lập tức ý thức được Piaget là đang tiến vào trong loại trạng thái đặc
thù kia, ông ta lập tức vòng qua, phát hiện trên giấy vẽ đang vẽ một con "Ác
ma" đi ra từ trong bóng tối, ác ma là hình người, biểu lộ gương mặt mơ hồ,
nhưng hình ảnh và không khí lại có thể cho người ta một sự lạnh lẽo gần như
thực chất.
Phía dưới con ác ma, có một người đang quỳ, cơ thể của hắn bị xâm chiếm dần
chỉ còn một phần ba, phần còn sót lại, là đồ ăn mà ác ma chưa hoàn toàn dùng
hết.
Chỉ có điều hình ảnh của người đang quỳ này là quay lưng lại, cho nên không
thấy rõ lắm hình dạng của hắn.
Ngài Bede hỏi: "Bức tranh này là có ý gì, bị nuốt chửng rồi à? Không đúng,
quần áo trên người ác ma và người đang quỳ là giống nhau, bọn họ là một thể,
là mất phương hướng, nói cách khác là bị ác ma trong lòng thay thế?"
Piaget không có trả lời, tiếp tục vẽ tranh, từ trên người ác ma, vẽ ra từng thứ
giống như sợi dây thừng, trói buộc và phong tỏa hoàn toàn người đang quỳ phía
dưới.
"A, hắn là bị ác ma dùng thứ này khống chế sao?" Bede tiên sinh chỉ có thể suy
đoán.
"A a a!"
Bỗng nhiên Piaget kêu lên.
"Cậu không sao chứ, không được cũng đừng vẽ tiếp, trạng thái này của cậu thật
sự là quá hù dọa người khác."
Piaget giống như là hoàn toàn không nghe được lời của ngài Bede vậy, tiếp tục
ngoan cường không ngừng vẽ ra những sợi dây thừng màu đen kia, một dây rồi
tiếp lấy một dây, gần như sắp bao phủ hoàn toàn người đang quỳ ở dưới.
Lúc này, bút vẽ hết thuốc màu, Piaget chấm bút lên khay màu, lại phát hiện
thuốc màu màu đen đã dùng hết.
"Đáng chết, đáng chết, còn chưa vẽ xong mà, đáng chết!"
Piaget hé miệng, cắn vào ngón tay của mình.
"Ôi ôi ôi!"
Ngài Bede lập tức đưa tay đi ngăn cản loại hành vi tự mình hại mình này, sau đó
Piaget bắt lấy tay của ông ta, cắn vào đầu ngón tay.
Bede: "..."
Sau khi máu tươi chảy ra, Piaget dùng ngón tay chấm vào "Thuốc màu" trên
bàn tay của Bede, lại vẽ ra một sợi xích.
Điểm khác biệt với những sợi dây màu đen kia đó là sợi xích này màu đỏ, vô
cùng nổi bật.
Mà nguyên nhân có lẽ là vì sử dụng máu của người khác, cây bút vẽ này có rất
đủ “thuốc màu”.
Máu tươi được vẽ lại bắt đầu phát tán ra xung quanh, rất nhanh đã nhuộm đỏ
toàn bộ xiềng xích bao phủ trên người người đang quỳ kia!
Không biết vì cái gì, sau khi máu tươi của mình vẽ lên bức tranh, Bede hoàn
toàn quên đi đau đớn, trong lòng ngược lại không hiểu sao lại xuất hiện một
cảm giác hoảng hốt và lo nghĩ, vội vàng hỏi:
"Cái người trong bức tranh này, hắn ta đã chết chưa?"
Piaget có chút mờ mịt lắc đầu, trả lời:
"Chết rồi, nhưng lại sống."