gian đến chỗ ta, nếu ngươi đã không rảnh, vậy ta dùng thời gian trước khi ta
chết để dẫn dắt hắn."
"Biết rồi."
Sau khi Karen cúi chào Bern thì buông ly nước xuống mà đi ra khỏi văn phòng.
Bemn nhìn lướt qua quyển Ánh Sáng Trật Tự đặt trên bàn của mỗi thần quan
Trật Tự kia, hắn bỗng nhiên cười cười tự giễu:
"Ài, ta đang nghĩ ngợi gì đây."
Dưới sự dẫn đường của quan hầu, Karen chuẩn bị đi thang máy xuống dưới,
nhưng sau khi cửa thang máy mở, bên trong có một đám Chủ giáo bước ra, dẫn
đầu là ông ngoại Deron của mình.
Deron cũng không giỏi về giao tế xã hội, nhưng từ khi quân đoàn Đòn Roi Kỷ
Luật rút về từ tiền tuyến, các mối quan hệ của ông ta lập tức trở nên khá hơn,
các đồng nghiệp cũng muốn quay chung quanh ở bên cạnh nghe Deron nói.
Ngoài miệng nghe thì khiêm tốn, nhưng trong lòng Deron vẫn là rất hưởng thụ
loại cảm giác này.
Mặc dù con dâu và con gái của mình vì phạm sai lầm nên trong báo cáo thành
tích công tội bù cho nhau, nhưng con trai, con rể và cháu trai trong lần xuất
chinh này sự được mạ vàng lý lịch rất nhiều, vàng đến nỗi chói cả mắt.
Điều này có nghĩa đời tiếp theo của nhà Guman và đời tiếp theo có thể tiếp tục
đứng vững gót chân ở đại khu thành phố York, nói không chừng nhà mình cũng
có thể tiến thêm một bước, từ thế gia Thuật pháp quan lên làm thế gia Chủ giáo.
Đương nhiên, điều làm cho Deron đắc ý nhất vẫn là cháu ngoại của mình, đáng
tiếc, mình cũng không thể nào đem cháu ngoại ra để khoe khoang.
Các vị Chủ giáo nhìn thấy quan hầu của Đại chủ giáo, đều nhẹ gật đầu với hắn,
quan hầu xoay người hành lễ.
Khi Karen nhìn thấy Deron thì do dự một chút, vẫn dứt khoát tháo mặt nạ
xuống.
Mặc dù trường hợp gặp mặt chính thức này cũng không phù hợp, nhưng Karen
rõ ràng, nếu là để sau đó ông ngoại biết mình nhìn thấy ông ấy lại giả vờ không
biết, ông ấy chắc chắn sẽ tức giận, mặc dù ông ngoại tức giận cũng sẽ không
sao, nhưng nếu bà ngoại biết, chắc chắn sẽ lại lải nhải với mình.
Đám Chủ giáo đầu tiên là sững sờ tập thể, sau đó lập tức tản ra, hành lễ với
Karen.
"Bái kiến ngài Bộ trưởng!"
"Bái kiến ngài Bộ trưởng!"
Dính đến việc thay đổi nhân sự trọng đại thì đám Chủ giáo chắc chắn đã biết
được tin tức từ ngày hôm qua, đương nhiên, cho dù Karen vẫn là Trưởng khu
như trước, đám Chủ giáo vẫn là cấp dưới.
Ông Deron hành lễ với cháu ngoại mình đúng tiêu chuẩn nhất, tiếng gọi cũng
lớn nhất.
Không chỉ không cảm thấy khó chịu chút nào khi hành lễ với cháu mình, ngược
lại sắc mặt hồng hào, lộ ra sự thư thái trên cả thể xác và tinh thần.
Karen nhẹ gật đầu với bọn họ, sau đó hỏi Deron: "Richard về nhà rồi sao?"
"Đã về, nhưng lại đi làm việc, thằng nhóc này không muốn nghỉ ngơi, ha ha.
Karen …Bộ trưởng Karen, ngài có thời gian thì tới nhà..."
Bởi vì Karen bây giờ cấp bậc quá cao, để ông Deron cũng không biết phải nói
lời xã giao như thế nào.
"Ta biết, hai ngày nữa sẽ đến trong nhà ngài thăm hỏi lão phu nhân, từ trước đến
nay ta cũng sẽ không quên lão phu nhân chăm sóc ta."
"Được rồi, được rồi, cả nhà chúng ta đều rất hoan nghênh, nhiệt liệt hoan
nghênh."
Karen đi vào thang máy, đám Chủ giáo thì vây quanh Deron mà hỏi thăm. Bọn
hắn biết Karen có quan hệ không tệ với nhà Deron, nhưng thật không ngờ tới,
loại quan hệ này thế mà chắc chắn đến nỗi để một vị nhân vật số hai của Đòn
Roi Kỷ Luật đến bây giờ còn nhớ kỹ mà nói rõ trước mặt mọi người.
Ông Deron chỉ có thể giải thích với các đồng nghiệp:
"Ai ai ai, chỉ là vì tương do phu nhân ta làm ngon, bộ trưởng Karen yêu thích
hương vị đó."
…
Xe ngựa lái ra khỏi cao ốc giáo vụ, nhưng mục đích không phải tổng bộ Đòn
Roi Kỷ Luật thành phố York, mà là hướng đến vùng ngoại ô.
Ở nơi đó, một toà nhà tổng bộ mới đã được xây xong, nhưng bây giờ công dụng
của nó sắp phải thay đổi, trực tiếp biến thành nơi làm việc của Bộ thanh tra kỷ
luật Đòn Roi Kỷ Luật.
Toà nhà mới này sẽ cao cấp xa xỉ đến chừng nào đây…khi xe ngựa tiến đến một
chiếc cầu sắt, Muri bước xuống dưới tiến hành xác nhận thân phận, sau đó xe
ngựa chạy trên cầu sắt, ngay sau đó, đi vào kết giới.
Bên trong, là kiến trúc của một toà thành, một mảnh diện tích phủ xanh lớn,
suối phun, pho tượng, trang viên Ellen nếu so sánh với nơi này sẽ có vẻ quá
nghèo nàn và quê mùa.
"Wow..."
Connor dựa mặt vào trên cửa sổ xe mà nhìn xem phong cảnh phía ngoài.
Muri nhất thời cũng nhìn không dời mắt, có thể làm việc ở chỗ này, trong lòng
muốn không vui vẻ thì cũng rất khó.
Tâm trạng của Karen lại không tốt đẹp như vậy, Bộ kỷ luật Đòn Roi Kỷ Luật là
nơi mà người trong giáo e ngại, sau khi công việc ở đây bắt đầu triển khai, nơi
này sẽ tràn ngập nhà tù, tra tấn, và tiếng kêu khóc…
Cho nên cảnh quan chỉnh thể ấm áp xinh đẹp như thế, là muốn cố ý tạo ra cảm
giác tương phản sao?
Đám sinh viên giáo sư trong Đại học Trật Tự kia thật sự là không có chút quan
tâm nào đến cảm nhận của nhà đầu tư như mình, khát vọng thi triển tài hoa mà
tạo ra cho mình một đống "Kỳ quan".
Đừng nên cho rằng người ở trong tháp ngà sẽ thuần khiết, rất nhiều trước đó chỉ
là do không có cơ hội mà thôi, một khi cơ hội bày ra ở mặt trước bọn hắn thì
trong bọn hắn sẽ cấp thấp và khó coi hơn.
Vì thỏa mãn bọn hắn mình lại phải phát hành công trái hoặc doạ dẫm bắt chẹt
mấy thế lực như Pamirez Giáo và Đảo Ám Nguyệt, càng phải tự mình đi đào
trộm mộ ở sa mạc …
Xuống xe ngựa, hít thở sâu một hơi, cái không khí mới mẻ say lòng người này
quả thật làm cho người ta mê muội.
Cách đó không xa,
Ba người Alfred, Wilker, Leon dẫn theo một đám thần quan Trật Tự sắp xếp đội
ngũ chỉnh tề hành lễ với Karen:
"Bái kiến ngài Bộ trưởng!"
"Bái kiến ngài Bộ trưởng!"
Karen cực kỳ trịnh trọng tiến hành đáp lễ với bọn họ.
Sau đó Alfred chủ động đi tới:
"Thiếu gia, để ta dẫn ngài tham quan nơi làm việc mới một chút."
"Alfred."
"Vâng, thiếu gia, xin ngài dặn dò."
Karen đưa ra mệnh lệnh thứ nhất từ lúc mình nhậm chức Bộ trưởng đến giờ:
"Lập tức triển khai kiểm tra nhằm vào tình trạng tài chính của các bộ môn trong
quá trình cải cách."