xuống, phát ra tiếng vang "xì xì".
Richard cầm con dao găm bắt đầu cắt thịt, chất thịt của sói cát cũng không được
tốt, cực kỳ khô cứng, nhưng vẫn có vài chỗ là tương đối non mềm, Richard cắt
mấy phần thịt này xuống, đặt ở trước mặt Connor và Philomena.
Connor đã biến trở về hình người, bởi vì nhiệm vụ của cô bé cũng đã hoàn
thành, đêm hôm nay, đằng sau cũng không có ai đuổi theo, Connor cũng không
cần lại tiếp tục chơi đuổi bắt.
Cô bé lấy ra một viên thuốc, lấy miếng thịt dày quấn quanh bên ngoài nó, gặm
một cái.
Sau đó, biểu cảm của Connor cũng cứng đờ lại.
Mùi thơm của thịt nướng và cái hương vị khó nuốt của thuốc sau khi trộn lẫn lại
với nhau, trở nên càng khó ăn hơn!
Nhưng mèo nhỏ ở nhà từng dạy cho cô bé về lễ nghi trên bàn ăn, trừ phi ngươi
xác nhận đây là độc dược, nếu không phun đồ ăn đang nhai trong miệng ra thì là
một chuyện rất không lễ phép.
Ngẩng đầu,
"Ùng ục",
Connor nuốt thức ăn trong miệng mình xuống.
"Ăn có ngon không?" Richard hỏi.
"Thật khó ăn."
"A, thật có lỗi, tài nấu nướng của ta chắc chắn không thể nào so sánh được với
Karen."
"Là thuốc khó ăn, tại sao Trật Tự Thần Giáo các ngươi lại phải làm cho thuốc
khó ăn đến như vậy?"
"Có thể là bởi vì nó khó ăn nên sẽ không ai sẽ ăn trộm nó?"
Connor nhẹ gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Lập tức, Connor còn nói thêm: "Ngươi có muốn nếm thử không?"
"Được rồi, ta không nếm, nó rất đắt tiền."
"Không sao."
"Không, có sao." Richard cười khổ nói, "Cái thuốc này ngay cả ngươi khi ăn
vào cũng phải ngủ gà ngủ gật, ta ăn một viên, có lẽ sẽ lập tức no bể bụng, ngươi
có hiểu không?"
Đây chính là loại thuốc đặc biệt được điều chế cho Long tộc, mà lại là Long tộc
thuần huyết, không, nó thậm chí không thể gọi là thuốc, mà phải gọi chất kích
thích.
Richard rõ ràng rằng Jerry trong cơ thể mình không tiêu hoá nổi cái thứ này,
hiện tại Connor biến thành rồng đã dài cỡ một trăm mét, còn bây giờ Jerry chưa
dài được một đề- xi-mét.
"Chị Pall vẫn luôn nói, cả nhà vì nuôi ta, đã không chịu nổi gánh nặng."
Richard an ủi: "Ngươi yên tâm, cô ta mới là người trong nhà tốn nhiều chi phí
nhất để nuôi, ngươi là chi phí chung."
Richard đã từng thấy cái bàn trà chiều của con mèo đen kia, a, trời ạ, bây giờ
toàn là đồ mua bằng phiếu điểm, ly cà phê kia, cái giá tiền kia ngay cả ông nội
của cậu ta cũng không uống nổi, sinh hoạt hàng ngày của bản thân Karen rất
đơn giản, nhưng thật đúng là chịu bỏ tiền cho con mèo đen kia.
Connor lắc đầu: "Đó là bởi vì chị Pall cống hiến rất nhiều cho cả nhà."
"Cống hiến?"
"Vì cái nhà này mà phải lo lắng hết mực, không có chị Pall, cái nhà này cũng
không thể nào duy trì tiếp được."
"Ai nói cho ngươi những lời này thế?"
"Chị Pall."
"A, được rồi, bà nội ta cũng thường nói mấy lời như thế.
Cho nên khi ta còn bé đều thường xuyên cho rằng, nếu như không có bà nội của
ta, cả họ Guman nhà ta đều phải ra ngoài đường ăn xin."
Philomena thì ngồi bên cạnh mà yên tĩnh ăn thịt, không nói lời nào.
Richard thì chủ động bu lại, hỏi: "Cô là đang tức giận vì Karen à?"
"Quan hệ giữa ta và ngài ấy khác biệt."
"A, được rồi." Richard gãi đầu một cái.
Philomena do dự một chút, vẫn là nói: "Không phải là loại quan hệ mà ngươi
tưởng tượng."
"Quan hệ như ta tưởng tượng là thế nào?" Richard hỏi.
"Ngươi có chuyện gì thế?"
"Chỉ là đang lo lắng tâm trạng của cô không tốt, đúng rồi, một lát nữa có cần ta
trị liệu cho cô hay không?"
"Ta không bị thương."
"Không bị thương cũng không sao, ta vừa học được năng lực mới, thông qua
phương thức xoa bóp, có thể làm dịu sự mệt nhọc trên cơ bắp và tinh thần."
"Sao ngươi lại học được cái này?"
Richard mở tay ra: "Ta học được cái gì cũng không phải do bản thân ta khống
chế, mà là quyết định bởi thắt lưng của cha ta quất theo hướng nào."
Ở trước mặt Philomena, Richard đã không quan tâm đến cái việc ở nhà mình
thường xuyên bị đánh này, bởi vì trong lúc cậu ta dưỡng thương thì Philomena
cũng đã từng đến nhà mà thấy rất nhiều lần.
Quan trọng nhất đó là Richard cũng biết Philomena thường xuyên bị bà nội
mình đánh, mọi người xem như bạn cùng hoàn cảnh.
"Không được, không cần."
"Cô ngại à? "
"Có đôi khi sự mệt mỏi, cũng là một loại huấn luyện."
"A, được rồi, yêu cầu của cô đối với bản thân mình thật là nghiêm ngặt, cô biết
không, khi gặp được mọi người, không, nói cho đúng thì, trước khi gặp được
Karen, ta cũng có yêu cầu gì đối với bản thân mình, ta vẫn luôn sống một cách
rất vui vẻ."
"Bây giờ thì không vui sao?"
"Là hai loại cảm giác vui vẻ khác nhau, khi còn bé có thể vô ưu vô lo mà rong
chơi, tại sau khi thành niên lại có thể tìm được một đám bạn bè để cùng nhau
chơi đùa, ta vẫn cảm thấy mình được chăm nom, haha, nhất là từ sau khi gặp
được Karen."
Philomena lắc đầu, nói: "Ta không biết cái gì là tuổi thơ."
"Cái này không có gì liên quan, về sau cô cho con của mình một cái tuổi thơ tốt
đẹp là được, coi như là đền bù cho mình.”
Connor vừa nuốt một viên thuốc vào, vừa vuốt ve bụng vừa nói: "Richard,
ngươi là đang tìm đối tượng giao phối à?
"À, cái gì?"
"Trò chuyện về chuyện con cái với một người khác giới, không phải là hy vọng
giao phối với cô ta để sinh ra đời sau à?"
"Không có, loài người chúng ta tương đối dối trá, sẽ không trực tiếp như thế."
"A, được rồi."
Connor nằm xuống, nói: "Ta ngủ đây, nếu như các ngươi muốn giao phối mà
nói, không cần để ý ta."
"Đứa nhỏ này là càng ngày càng sáng sủa." Richard vừa cười vừa nói, còn nhớ
lúc Karen vừa đem nó về, nó gần như cũng không nói chuyện với người khác,
mỗi ngày ở trong nhà học tiếng mèo kêu.
Philomena nói: "Càng lúc càng giống cái con mèo đen kia."
Cái lời trêu chọc khi nãy, rất có phong cách của con mèo đen kia.
"Ăn xong rồi sao, ngươi cũng nghỉ ngơi đi. " Richard nói.
"Ngươi ngủ đi, ta đi gác đêm."
"Không cần." Richard đưa tay chọc chọc vào trán của mình, "Jerry sẽ phụ trách
gác đêm, phạm vi mà nó dò tìm rất rộng."
"Vì cái gì ta cảm thấy dạo gần đây nó lại tiến hoá nhanh đến như vậy?"
Philomena cảm giác được, trong khoảng thời gian này Richard phát triển rất
nhiều năng lực mới, trong này không chỉ có nguyên nhân đến từ tình thương của
cha.
"Bộ trưởng Neo từng đưa cho ta một cuốn sổ tay chăn nuôi, có trợ giúp rất lớn
cho ta và Jerry."
"Thì ra là như thế."
"Đáng tiếc, bây giờ Bộ trưởng Neo đã không còn ở đây nữa, ai."
Philomena không nói chuyện, bởi vì cô rõ ràng Neo còn sống.
Richard nghĩ lầm Philomena cũng đang mặc niệm, lập tức làm sinh động không
khí lên mà nói:
"Thật ra cũng rất tốt, ta biết lúc Bộ trưởng Neo còn sống thiếu nợ rất nhiều
khoản vay nặng lãi, có hai nhà tiểu thương ở chợ đen của thành phố York chúng
ta vì ngài ấy chết cho nên mới phá sản."