Anh không trải qua thời đại kia của ông nội, nhưng bây giờ, lại nhìn thấy hồi
kết của thời đại đó, cũng không biết rằng đây là một niềm may mắn hay là một
sự bất hạnh.
Alfred cũng thở dài, di thể sẽ được dịch chuyển thằng trở về, chắc chắn không
thể trộm được.
Mới 3/12, đến cùng lúc nào thì có thể lấp đủ đây.
Có thực lực, lại có quan hệ, lúc còn sống thì đứng ở phía bên mình, vừa đúng
lúc mà kịp thời chết đi... Những yêu cầu này quá khó khăn.
Hoặc là,
Vào trong nghĩa trang của gia tộc Ellen mà đào thêm?
Làm như vậy thì thật ra cũng có thể gom đủ người, tốc độ cũng có thể nhanh
hơn một chút, dù sao thì bây giờ gia tộc Ellen cũng đã sớm khóa chặt lại với
thiếu gia của mình, chỉ cần đầu óc của những vị tổ tiên kia không có bị nước ở
trong quan tài làm úng thì cũng không có gì mà lo lắng.
Nếu thật sự làm như vậy, sợ rằng lúc nằm mơ con mèo kia cũng sẽ cười tỉnh.
Nhưng vấn đề là, cùng với thực lực và địa vị của thiếu gia ngày càng tăng lên,
nghĩa trang tổ tiên của gia tộc Ellen đã có chút không đủ tư cách, để bọn họ
dành lấy quan tài thì có chút lãng phí.
Mặt khác, quan hệ vốn là đã có sẵn, bên người thiếu gia thì có sẵn một con mèo
thiên tài của nhà Ellen, vị hôn thê của thiếu gia còn mang họ Ellen, nếu thật sự
đến lúc cần dùng thì trực tiếp đào mộ bọn họ lên để thức tỉnh là được, cũng
không cần phải đưa vào trong mười hai cái quan tài, chơi miễn phí không sướng
hơn sao?
A, đúng rồi, còn có họa sĩ!
Những vị họa sĩ chuyên môn cấp cao này của Thần Giáo, thật sự rất lợi hại, đây
mới gọi là chuyên nghiệp, lấy cảnh thật sự khiến người ta phải than thở khâm
phục, cũng không biết về sau thì ngài Bede và ngài Piaget có thể đạt được đến
cảnh giới này không.
Wilker hít hít nước mũi, nhìn về phía Karen, lại chủ động bu lại một lần nữa,
nhỏ giọng nói:
"Đội trưởng, ta sẽ rất nghe lời, thật đấy. Ta trực tiếp đi theo ngài về đại khu
thành phố York được chứ? Ngài có thể sắp xếp chỗ ở được không?"
Alfred lập tức thoát khỏi cảm xúc của bản thân, giúp Karen tiến hành giao tiếp
với thành viên mới, nói với Wilker: "Những chuyện này, đều để tôi sắp xếp, xin
ngài hãy yên tâm."
"Ta đương nhiên sẽ yên tâm, thật ra thì từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã cảm giác
được ngươi rất có phong cách." Wilker chủ động bước đến trước chào hỏi cùng
với Alfred, "Bộ đồ vét kia của ngươi để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc."
"Thật sao, ngài cũng thế, cái lỗ rách ở trên chỗ đầu gối quần của ngài làm tôi
cảm thấy rất phá cách."
"A, cũng không phải đâu, là do mấy ngày trước ta quỳ khắc trận pháp ở trên
boong tàu nên mới có đó, ngươi cảm thấy phá cách à?"
"Đúng thế."
"Ta cũng cảm thấy nhìn rất được, nhưng mà ngay từ đầu ta cố ý không thay
quần là muốn để lão già kia dễ dàng nhìn thấy sự nỗ lực của ta, ngươi biết mà,
bây giờ hoàn cảnh của ta cũng không tốt, muốn tìm một công việc vừa ổn định
vừa có chút tiền đồ cũng quá khó khăn."
"Vậy ngài đã đến đúng chỗ rồi, ở chỗ của chúng tôi, cam đoan cái gì cũng có."
"Đúng vậy, ta vốn nhìn ra tiềm lực của nơi này, yên tâm, con người của ta rất
biết nghe lời, cũng rất thức thời, ta cảm thấy chúng ta nhất định có thể sống
chung một cách rất vui vẻ."
"Đó là chuyện đương nhiên, vào trong tiểu đội của chúng ta, chúng ta sẽ là
người một nhà."
"Ha ha, vậy thì, người anh em tốt, có chuyện tôi muốn hỏi anh một chút."
"Ừm?"
Wilker tiến đến trước mặt Alfred, nhỏ giọng hỏi: "Cô gái kia tên là gì?"
Alfred nhìn sang, trong đội cũng chỉ có ba cô gái.
"Cô nào?"
"Là cái cô giống như chưa tỉnh ngủ kia ấy, thường xuyên nhắm mắt lại, ta cảm
thấy cô ta thật đáng yêu, là kiểu mà ta yêu thích."
"A, cô ta tên là Philomena, là một cô gái ngây thơ hồn nhiên, có chút ngẩn ngơ,
nhưng là người rất nhiệt tình, cậu hiểu mà, những cô gái thích ngủ đều như
vậy."
"Thật sao, vậy trong nhà cô ấy còn có ai nữa?"
"Cô ấy sống nương tựa với bà nội của mình, tình cảm rất tốt."
"Thật đáng thương quá."
"Đúng thế."
"Tôi qua làm quen với cô ấy một chút nhé, đi chào hỏi có được không?"
"Được chứ."
Karen vốn định lên lầu một mình để nghỉ ngơi một chút, Marvalho lại tìm tới, ra
hiệu để mình ra ngoài cùng.
Alfred thì cố ý một lát sau mới lên lầu, lúc Alfred đi đến bậc thang, nghe được
một tiếng "̀m", sau đó đã nhìn thấy cảnh Wilker bay ra ngoài.
"Cô không thích hắn ta à?" Muri nhỏ giọng hỏi, lúc trước Alfred và Wilker đối
thoại, cậu ta đứng ở bên cạnh nên cũng nghe được.
Người nào không biết Philomena là người có tính tình không tốt và có thực lực
gần với đối trưởng trong tiểu đội nhất, cũng chỉ khi trước mặt đối trưởng thì cô
mới có thể trở nên "Biết nghe lời".
Muri cũng đã học qua tâm lý học, còn từng cùng thảo luận với Karen, nhưng
nói như thế nào đây, Muri rất bội phục năng lực thực tiễn của Karen, rốt cuộc
không phải ai cũng dám dùng đòn tấn công tâm lý với Philomena, mà lại... Còn
có thể thành công như thế.
Cho nên a, vào một số thời khắc cũng không khỏi không cảm khái, khi đứng
chung với loại người như đội trưởng này, có đôi khi phải chuẩn bị trước tâm lý
bị chèn ép mất ánh sáng, nhưng bản thân Muri cũng không cảm thấy phản cảm,
ngược lại còn cảm thấy rất hưởng thụ.
Hả? Mình cũng bị đội trưởng đánh đòn tâm lý thành công sao?
A không, là bị cái người này.
Muri nhìn về phía Alfred lần nữa.
Alfred lắc đầu, nói: "Không có, chẳng qua là ta cảm thấy làm như vậy có thể
tăng thêm tình cảm và sự ấn tượng."
Wilker vừa xoa ngực vừa đứng người lên, nhìn Alfred, bất mãn thì thầm nói:
"Cái này mà gọi là dịu dàng?"
"Cô ấy rất dịu dàng lúc ở trong hiện thực." Alfred nói chắc chắn, "Nhưng có
điều bây giờ là trong mơ của cô ta."
Wilker sửng sốt một chút, tựa hồ đang chìm vào trong sự trầm tư, sau đó lập tức
hỏi:
"Mẹ nó, cô ta có phải mang họ Filsher hay không?"
"Đúng vậy, không sai."
"Gia tộc bị nguyền rủa đấy." Wilker rùng mình một cái, "Không dám chọc tới,
không dám chọc tới."
Lúc này thì Ashley và Blanche chạy tới, hô: "Chúng ta vừa mới đi mượn trận
pháp truyền tin để liên lạc một chút, mọi người đoán xem chúng ta biết được tin
tức gì, đoàn trưởng Neo và Richard đều còn sống, mà bọn họ cũng đã trở về
thành phố York rồi."
Alfred vốn cho rằng cửa phòng của Memphis sẽ mở ra, sau đó kích động hỏi
một câu "Thật sao?".
Nhưng cửa phòng Memphis lại cực kỳ yên tĩnh, ngược lại thì cửa phòng lúc
trước bị khép kín, cũng chính là cửa phòng của Philomena được mở ra, lúc này
Wilker sợ đến nỗi tranh thủ thời gian mà lùi lại để tránh.
Philomena mở miệng hỏi:
"Thật sao?"