"Được rồi, thiếu gia."
Karen dừng lại ở phía sau một sườn núi nhỏ, nhìn phong cảnh bốn phía.
Alfred mở hộp ra, bên trong có đặt những quả cầu pha lê nhỏ màu xanh lam.
Karen lấy ra một viên, bóp nát, một vệt phù văn dịch chuyển không gian màu
xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay của anh, đầu ngón tay nâng lên hạ xuống,
bù đắp và hoàn thành phù văn này với tốc độ cực kỳ nhanh, cuối cùng, tiện thể
đánh phù văn này xuống dưới đất.
Tản ra giống như một lớp bụi màu xanh lam, trên mặt đất hiện ra một vùng sáng
trận pháp màu xanh lam.
Karen mở miệng nói: "Shaman."
"..."
Một cái quan tài trồi lên từ trong vùng sáng, có thể cảm nhận được nó đang
rung lắc dữ dội, nhưng các bộ phận của quan tài được thiết kế hoàn mỹ đã loại
bỏ bớt phần lớn sự rung chấn.
Cuối cùng sau khi vùng sáng khép lại, cái quan tài này cũng nằm trên đất.
"Bịch!"
Nắp quan tài bị đẩy ra, Lão Saman ngồi dậy từ bên trong, sắc mặt vui vẻ nhìn về
phía Karen, nói: "Thành công rồi, ha ha!"
Mọi người chung quanh và mèo, chó cùng nhau reo hò, con rồng phản ứng hơi
chậm một chút, sau khi bị mèo nhìn lướt qua thì cũng bắt đầu vỗ tay.
Thật ra trước đó đã thí nghiệm thành công, nhưng thể hiện ra trước mặt Karen,
xem như chính thức nghiệm thu, còn phải biểu hiện ra sự vui sướng và nhiệt
tình.
Karen cười gật đầu đáp lại: "Vất vả rồi."
"Không có gì vất vả cả, ta học được rất nhiều thứ, có được một người thầy như
thế cũng là chuyện mà trước đây ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến."
Lão Saman leo ra từ bên trong quan tài, trước hết hành lễ với Karen, sau đó thì
hành lễ với Kevin.
Lòng tôn kính của ông ta dành cho Kevin là xuất phát từ tận đáy lòng, được
ngài Tà Thần đã tự mình chỉ đạo.
Karen lại lấy ra một quả cầu pha lê, bóp nát, tương tự như lúc trước, sau khi phù
văn xuất hiện trong lòng bàn tay được mình bổ sung rồi lại đánh xuống mặt đất.
Vùng sáng màu xanh lam xuất hiện, lại một cái quan tài được đưa tới.
"Bịch!"
Nắp quan tài bị đẩy ra, Darien ngồi dậy từ bên trong.
Thật ra làm thí nghiệm triệu hồi một cái đến là được rồi, nhưng một số thời
điểm không cần thiết phải bên trọng bên khinh, cũng phải chiếu cố một chút
cảm xúc của người còn lại.
Bá tước Recar đang ở thành phố Tang Phổ để bảo vệ Eunice, Phu nhân Gandiro
còn chưa chuyển đến, cho nên bây giờ những người có thể nằm trong quan tài
cũng chỉ có Darien và Lão Saman.
Sau khi Darien ra ngoài thì trước hết hành lễ với Karen, sau đó đứng ở đằng sau
Alfred.
Trải qua hai ngày "Học tập giáo dục", cái tên đầu trọc của Sinh Mệnh Thần
Giáo này thật sự có chút sợ Alfred.
Nói một cách khách quan, hắn tình nguyện bị Karen và Neo đánh tơi bời, cũng
không muốn tiếp tục nhận đãi ngộ đặc biệt mà Alfred dành cho mình, không
cao siêu, thậm chí lộ ra hơi thấp hèn, nhưng đối phương là đoán chắc mình
không có khả năng "Từ chức" mà giết mình từ bên trong!
Chỉ cần mình không tuân theo quy củ hoặc là có tâm tư khác, hắn sẽ nhằm vào
ngươi mà không có điểm giới hạn, tỉ như quăng ngươi vào trong đống phân
ngựa còn ấm mà tắm rửa.
Mà đối với Alfred, thủ đoạn có phải "Sạch sẽ" hay không thì vốn cũng không
quan trọng, có tác dụng là được, thiếu gia sẽ không để ý mình dùng phương
thức gì, thiếu gia chỉ để ý mình có thể giúp ngài ấy quản lý cái đoàn đội này tốt
hay không.
Lão Saman đi tới, nói: "Thiếu gia Karen."
Alfred thống nhất thói quen xưng hô, rất đơn giản: Trừ mình ra thì người sống
đều dùng chức vị để xưng hô Karen, người chết thì dùng "Thiếu gia" để xưng
hô.
"Ừm, nói đi."
"Tiếp theo ta dự định sẽ đơn giản hoá cái trận pháp này thêm một chút, vì ngài
tương đối có hiểu biết về trận pháp cho nên việc bổ sung vào phù văn để kích
hoạt rất dễ dàng, nhưng ta vẫn là hy vọng thao tác của nó có thể càng dễ dàng
hơn một chút, đến lúc đó ngài cũng có thể đưa cho người khác sử dụng, ngài
cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này đương nhiên có thể."
Lão Saman nhìn về phía Kevin.
Karen hiểu được, hỏi: "Ý của ông là, hi vọng Kevin tiếp tục ở lại trang viên để
cùng nghiên cứu?
"Đúng vậy, có thầy Kevin ở đây, tiến độ công việc của ta có thể được tăng
cường rất lớn."
"Chuyện này không thành vấn đề."
"Vậy thì quá tốt, vừa lúc, chúng ta có thể tiện tay điều chỉnh lại một chút chi tiết
của trận pháp phòng ngự trang viên, những thứ này vốn là do người của Bộ trận
pháp Trật Tự thiết lập, nhưng bây giờ lại để bọn họ vào đây cũng không tiện
lắm.”
"Có gì cần thì trực tiếp nói với lão Anderson là được, hoặc là liên lạc với
Alfred."
"Chúng ta đã biết, thưa thiếu gia."
"A, bé Karen, mèo nhỏ cũng muốn tiếp tục ở lại trang viên." Pall ngồi trên bờ
vai Karen dùng cái đuôi quét nhẹ cái cổ Karen.
"Cô muốn làm gì?"
"Chờ sau khi Recar trở về, chúng ta muốn xây mới một cái nghĩa trang tổ tiên."
Nghĩa trang tổ tiên nằm trong phạm vi của trang viên Ellen, lúc bố trí trận pháp
phòng ngự thì ít nhiều gì cũng đã gây ra một chút ảnh hưởng cho bố cục địa
hình bốn phía, bởi vì vậy mà nghĩa trang tổ tiên cũng bị hư hại.
Vốn dĩ thì chỉ cần tu sửa lại một chút là được, nhưng dù sao thì việc của tổ tiên
đứng đầu, công trình lớn dễ phạm phải chuyện kiêng kỵ.
Chỉ có điều gia tộc Ellen cũng có điểm đặc biệt, bọn họ có hai tổ tiên còn sống,
một là Pall, một thì là bản thân Bá tước Recar vốn là bò ra từ trong mộ. Bá tước
Recar vung tay lên, chỉ thẳng vào lão Anderson mà ra lệnh: Sửa cái gì mà sửa,
trực tiếp xây mộ mới, mọi người cùng nhau lên nhà mới.
Trong mộ đều đã bị hư hao không ra gì, "Ở" bên trong sao có thể dễ chịu được?
Bá tức Recar lên tiếng, các tộc nhân khác phía dưới cũng không có cách nào
phản đối, vốn dĩ lo lắng công trình ảnh hưởng quá lớn là sự bất kính đối với tổ
tiên đang yên nghỉ, còn bây giờ nếu không thi công mà nói thì lại ngồi nhìn
"Các vị tổ tiên" sống trong điều kiện sinh hoạt tồi tàn, cũng là quá bất kính.
Chuyện dời mộ, Pall cũng phải ở lại tham dự, mặc dù cô cũng không có hậu
duệ, nhưng là dòng chính trong gia tộc, trong lăng mộ có chôn ông nội, cha và
cháu ruột của cô.
"Còn có một việc nữa đó là ta dự định mở một lớp dạy học cho Eunice, truyền
thụ cách vận dụng sức mạnh tín ngưỡng gia tộc cho nó."
Karen hỏi: "Recar không thể dạy sao?"