Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dis đi ra phía ngoài cung điện Vĩnh Hằng.

Dinesen đang mặc trên người bộ áo từ da Tuyết thú, ngồi xổm ở chỗ đó chờ đợi,

phía sau hắn là một cái lều vải nhỏ.

“Ngài ra ngoài sớm vậy sao?”

Dinesen rất kinh ngạc mà hô lên một tiếng, sau đó lập tức chạy tới.

Hắn vốn cho rằng mình sẽ phải chờ rất lâu, thậm chí, hắn đã chuẩn bị sẵn rằng

nếu Dis không ra ngoài được thì mình cũng vừa lúc yên nghỉ ở nơi này. Thế

nhưng mà Dis lại ra ngoài sớm hơn dự tính của hắn.

“Ngài đã làm xong chuyện của mình sao?”

Dis không có trả lời.

Dinesen không còn dám hỏi, hắn nghĩ lầm rằng Dis không có hoàn thành mục

đích của chuyến đi này, hoặc có lẽ là càng không thể đi vào bên trong toà cung

điện kia, nếu mình tiếp tục hỏi thì cũng không tốt lắm.

“Chúng ta trở về đi? "

Dis vẫn không đáp lời.

Dinesen chỉ nghĩ rằng là do tâm trạng của Dis không được tốt, hắn yên lặng lấy

ra một quyển trục, ném xuống nền tuyết, rất nhanh, một con thằn lằn băng bò

lên.

“Xin ngài bước lên.”

Dis không có bước lên con thằn lằn băng, mà là giơ tay lên.

“Rống!”

Đột nhiên, một tiếng rồng gầm vang vọng vùng đất tuyết này.

Một con Cự Long toàn thân vàng óng bay lượn ra từ trong đống tuyết, sau khi

lượn trên không trung một vòng thì bắn một vòng ánh sáng xuống dưới mặt đất.

Dinesen sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, hắn không cách nào tưởng tượng ra

được thứ quyển trục triệu hồi cấp bậc nào mới có thể triệu hồi ra thứ đáng sợ

như vậy.

Hắn lại lập tức bò người dậy, vừa lúng túng vừa khó hiểu.

Thật ra thì sự lúng túng của hắn cũng rất bình thường, bởi vì hình tượng con

rồng này, gần như là một bản thu nhỏ của Long Thần Phản Nghịch, chỉ là chỗ

mắt rồng trống không, có nghĩa rằng nó chỉ là một con rối được tạo ra dựa trên

hình tượng của Long Thần Phản Nghịch.

Dis đi vào bên trong vòng sáng, Dinesen do dự một chút, vẫn cùng bước vào

trong.

Sau đó, Dinesen phát hiện mình bị ánh sáng trắng bao khỏa, sau chớp mắt thì

hắn đã xuất hiện phía trên lưng rồng.

“Đây là trận pháp dịch chuyển?”

Một con rồng được triệu hồi ra, chiếu một vầng sáng xuống thì đã tạo ra một

trận pháp?

Dinesen có chút khó khăn mà nuốt ngụm nước bọt, rốt cuộc cha của Yalou là

một vị đáng sợ đến dường nào?

Cự Long dựng lên một vòm sáng, không chỉ có chống cự lại gió tuyết mà còn

để thời tiết phía trên nó thay đổi thành bầu trời tươi sáng.

Cứ như vậy đã để cho quãng đường cần tốn cả một ngày để di chuyển rút ngắn

xuống trong thoáng chốc, khi Cự Long đáp xuống đất thì tất cả thần quan trong

trạm gác đều bị kinh hãi, nhưng bọn hắn vẫn dựa theo huấn luyện diễn tập hàng

ngày của đội trưởng mà kích hoạt trận pháp phòng ngự, ngay cả thần quan đầu

bếp có địa vị cao nhất, cũng buộc tạp dề lên, tay trái cầm quyển trục tay phải

cầm cái muôi, chuẩn bị kỹ càng.

“Vù…”

Sóng khí càn quét cuốn tuyết bay lên đầy trời.

Trong màn tuyết có hai bóng người bước ra.

“Là đội trưởng?”

“Đội trưởng trở về!”

“Đội trưởng còn sống trở về! "

Dis đi vào trạm gác, không có chào hỏi, trực tiếp đi đến trong vòng sáng của

trận pháp dịch chuyển.

“Mấy thứ đồ của ta trong kho hàng còn xin ngài chuyển lại cho…”

Dis không phản ứng gì với Dinesen, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển về phía

dưới.

Trận pháp dịch chuyển khởi động, Dis biến mất tại chỗ.

Đầu bếp giơ muôi lên, nghi ngờ nói:

“A, đội trưởng, ngài ấy cũng không ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi sao?”

...

“Hô, rốt cục cũng đã trở về.”

Verden về tới phòng làm việc của mình, ngồi trở lại sau bàn làm việc.

Trong cơ thể của hắn có vết thương ngầm để lại năm xưa, rất sợ lạnh, nhưng lại

thích đồ lạnh.

Vigulin đưa một ly bingsu đến, phía trên là siro dâu. “Ngài vất vả rồi.”

“Vẫn ổn.”

Vất vả thì cũng không vất vả, công việc kết thúc tiếp theo ở thành phố La Giai

là do Karen phụ trách, bây giờ Karen còn ở lại nơi đó để tiến hành kiểm tra sau

cùng, mình thì về trước.

Verden vừa ăn bingsu vừa nhìn về tờ báo nội bộ đặt trên bàn làm việc, hắn nhìn

thấy ảnh bìa là mình, lúc ngón tay chạm đến thì ảnh chụp bắt đầu chuyển động,

là cảnh tượng lúc mình “dạy bảo” Ranedal.

Chỉ có điều là diện mạo của Thần cũng không xuất hiện trong bức ảnh, chỉ là

một bóng lưng mờ ảo.

“A, thằng nhóc này.”

Verden mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo có để một phần tài liệu nghiên cứu về

thân phận thần linh thật sự phía sau của Karen.

Nhưng sau một lát, Verden lại đẩy ngăn kéo vào.

Được rồi, không tiếp tục đau đầu suy nghĩ chuyện này nữa, ít nhất thì trước mắt,

hắn cũng không còn sức lực để đi làm mấy chuyện này.

Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, Vigulin chạy vào với vẻ mặt sốt sắng:

“Người Cầm Roi, xảy ra chuyện, có người đang cưỡng ép trưng dụng trận pháp

dịch chuyển ở các nơi của Thần Giáo, cũng tương tự như lần trước.”

Verden lập tức đứng người lên, bởi vì lần trước khi việc này xảy ra chính là do

cái vị tạo ra sự kiện “nguy cơ phố Mink” trước đó không lâu.

Mặc dù mình còn không tới kịp đến Thần Điện để chiêm ngưỡng, nhưng cũng

đã thông qua hệ thống tình báo trong Thần Điện mà biết tình trạng thảm hại của

Thần Điện bây giờ, bây giờ lại có thêm một người như thế nữa à?

Hay là cùng một người…

Ở trong văn phòng của Verden, trận pháp dịch chuyển được ở trên một khối

băng phía trước bàn làm việc bỗng sáng lên.

Vigulin quay đầu nhìn về phía đó, nơi đó vốn là trận pháp dịch chuyển riêng

trong văn phòng Người Cầm Roi, người ngoài vốn không có khả năng dùng nó

để dịch chuyển đến đây, trừ phi xin phép và thông báo với mình để chuẩn bị

trước, sau đó mình lại trưng cầu sự đồng ý của Người Cầm Roi thì mới có thể

kết nối với trận pháp dịch chuyển này.

Thế nhưng mà bây giờ trận pháp cũng đã được kích hoạt và tiến hành kết nối,

người dịch chuyển đến đã cưỡng ép thay đổi bố cục của trận pháp, thế nhưng

mà người này rõ ràng còn chưa dịch chuyển đến nơi này!

Chẳng lẽ, hắn là vừa dịch chuyển đến và vừa tiến hành sửa chữa?

“Người Cầm Roi …” Vigulin đưa tay vươn về phía cái chuông đặt trên bàn làm

việc của Người Cầm Roi nhưng lại phát hiện mình không thể với đến cái

chuông này.

Trong lòng Vigulin hoảng hốt, ngay cả nơi này mà đối phương cũng có thể

khống chế trước rồi sao?

“Ngươi ra ngoài, đóng cửa lại, không cho phép bất cứ kẻ nào biết.”

“Vâng, Người Cầm Roi.”

Vigulin thở phào một cái, hóa ra là Người Chấp Roi không để cho mình ấn.

Sau khi cửa phòng làm việc được đóng lại không bao lâu thì Dis xuất hiện ở

trên đỉnh băng kia.

“Rống!”

Đối mặt với kẻ ngoại lại lạ mặt bỗng dưng xuất hiện này, Auggie phát ra một

tiếng rồng gầm, cơ thể rồng to lớn bay ra từ trong đầm băng.

Dis bước xuống từ trên đỉnh băng, chân vừa lúc giẫm lên trên đầu Auggie.

“Ầm!”

Auggie hét thảm một tiếng, cả cái đầu rồng bị giẫm ngược xuống vào trong đầm

băng, mặt nước bắt đầu ào ào nổi lên bọt máu.

Dis bước thêm một bước thì đã xuất hiện ở trước bàn làm việc của Người Cầm

Roi.

Mặc dù không có tự mình gặp Dis, nhưng Verden vẫn nhận ra thân phận của vị

trước mắt này.

Hắn đương nhiên không có lựa chọn ra tay, cho dù đối phương cưỡng ép xâm

nhập phòng làm việc của mình, vô cùng mạo phạm uy nghiêm của Người Cầm

Roi, nhưng ra tay… điên rồi à!

Ngay cả Thần Điện mà người ta còn có thể tự do ra vào, huống chỉ là chỗ của

mình. Mặc dù nơi này là tổng bộ của Đòn Roi Kỷ Luật nhưng lại không phải

nơi tập trung tối đa lực lượng, lực lượng có sức chiến đấu mạnh nhất của Đòn

Roi Kỷ Luật ngược lại là đang ở trong Bộ kỷ luật đặt tại đại khu thành phố

York, bởi vì Karen đã dẫn một nhóm thần quan tinh anh đến đó để thành lập bộ

môn của mình.

“Ngài, sao ngài lại có hứng thú mà đến chỗ của ta rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK