“Vậy cũng không cần dọn dẹp.”
“Ừm.”
Karen hoá thân thành khói đen mang Piaget cùng với chiếc xe lăn rời đi, gần
như chỉ trong nháy mắt thì cả hai đã về đến nhà của Piaget.
Trong căn nhà này, Karen đã từng ngủ trên chiếc ghê sô pha trong phòng khách
và trong căn phòng ngủ trên lầu, vào đêm đó thì mình đã gặp được Rylisa trong
giấc mơ.
“Để ta đi pha cà phê.”
“Không, để ta đi, ngươi ngồi xuống.”
Karen đi vào phòng bếp, chỉ sau chốc lát thì anh đã mang cà phê và điểm tâm
ra.
“Cậu còn có việc phải làm nhỉ?”
“Không có việc gì, thời gian ngồi uống cà phê với bạn bè thì vẫn phải có.”
Piaget vừa uống cà phê vừa nói: “Thật ra còn có một nguyên nhân để ta đồng ý
trị liệu.”
“Nguyên nhân gì?”
“Sau khi ta vẽ ra bức tranh này thì ta cảm thấy ta đã nhìn thấy sứ mạng của
mình.”
“Chỉ là nhìn thấy? Dùng góc nhìn của Bede thì có lẽ ông ta sẽ cảm thấy ngươi
đã hoàn thành sứ mệnh của mình.”
“Có vài sứ mệnh là được người khác ban cho và yêu cầu, có vài sứ mệnh thì là
do bản thân mình muốn làm.”
“Ta nhớ ngươi cũng không phải là một tín đồ thành kính tuyệt đối với Bích
Thần.”
“Đúng vậy, ta không phải, nhưng ta nghĩ Lynda hẳn sẽ vui lòng nếu thấy ta như
vậy, lúc vẽ tranh thì ta sẽ có cảm giác Lynda đang ở bên cạnh.
Nhưng ta nghĩ bức tranh tiếp theo mới thật sự thuộc về ta, cho nên, ta cần điều
chỉnh trạng thái cơ thể của mình cho tốt để chịu đựng cho đến khi hoàn thành
tác phẩm.”
“Chúc ngươi thành công,”
Karen uống một hơi cạn sạch cà phê trong tách, đứng người lên, nói: “Ta phải
đi.”
“Gặp lại, bạn của ta.”
“Gặp lại.”
Sau khi Karen đi ra cửa phòng thì mới hóa thành khói đen mà biến mất.
Piaget ngồi một mình trước lò sưởi trong phòng khách, nhìn về hướng Karen
biến mất, mỉm cười nói:
“Cũng chúc cậu thành công, Karen.”
...
Vườn Sinh Mệnh.
Biển Đen gợn sóng tựa như không bao giờ ngừng, nhưng vẫn có vẻ vô cùng
kiềm chế, giống như là phần nhạc đệm làm nền để mọi người chú ý trước khi
sân khấu kéo màn.
Anderkin là tổ trưởng của một tổ giám sát lúc này đang ngồi bên bờ biển mà
viết thư cho vợ mình:
“Em à, dạo gần đây em có khoẻ không, trong lòng anh lúc nào cũng nhớ em và
đứa con sắp chào đời của chúng ta.
Anh rất xin lỗi vì trước đó anh đã hứa rằng sẽ hái một đóa hoa đẹp nhất về,
nhưng bây giờ anh chỉ có thể nuốt lời.
Chiến tranh đã biến vùng đất ngày xưa được gọi là nguồn gốc của sự sống thành
một vùng phế tích, bóng cây còn sót lại cuối cùng cũng bị nước biển màu đen
bao trùm.
Khi anh đứng trên đỉnh của tế đàn quan sát về bốn phía xa xa, anh ngỡ như
mình đang ở trong một vùng hoang mạc vắng lặng.
Chiến tranh thật sự rất đáng sợ, những thành viên trẻ tuổi là thuộc hạ của anh
vốn rất cuồng nhiệt và ao ước chiến tranh, nhưng sau khi đến và nhìn thấy cảnh
tượng của nơi này thì tất cả bọn họ đều yên tĩnh lại.
Nhưng chúng ta cũng không bài xích cuộc chiến tranh này, bởi vì chúng ta từng
tận mắt nhìn cảnh tượng đám người ở trong các tiểu thế giới xếp hàng đi ngang
qua sau khi được chúng ta thả ra ngoài.
Bọn họ có còn là người không… có lẽ bọn họ cũng chẳng bằng động vật.
Sinh Mệnh Thần Giáo bởi vì nuôi dưỡng Rết Sinh Mệnh trong một tiểu thế giới
nên bọn hắn đã chia một trăm nghìn người thành một tổ, mấy triệu người thành
mấy chục tổ, dung hợp cộng sinh cơ thể của bọn họ lại, không cần dùng dây
thừng trói buộc bởi vì mỗi một người bọn hắn đều được chắp nối vào nhau.
Bọn hắn bị nhốt vào một chỗ, cái máng ăn kéo dài trước mặt bọn hắn, nếu so
sánh với bọn hắn thì trại nuôi heo đã là một nơi rất hạnh phúc, mà anh còn nghe
nói, trong số một trăm người này cho dù chỉ có một người chết đi trước lúc con
rết trưởng thành thì một trăm nghìn người này sẽ mất đi giá trị lợi dụng, đều sẽ
bị xử lý tập thể.
Rất xin lỗi, anh không nên kể cho em về những chuyện này, nhưng anh không
thể không giải thích cho em biết nguyên nhân mà thời gian trở về của anh bị kéo
dài.
Bây giờ anh đang ngồi trước vùng biển đen kia, nó đục ngầu và dơ bẩn, hai vị
Chủ Thần của Sinh Mệnh Thần Giáo sẽ xuất hiện từ nơi này. Anh không hy
vọng cảnh tượng mà anh từng nhìn thấy trong tiểu thế giới kia sẽ xảy ra ở phía
ngoài, anh không hy vọng đứa con còn chưa ra đời của chúng ta sau khi lớn lên
sẽ quen thuộc với cảnh tượng như thế.
Cũng như đoàn trưởng của anh đã nói:
Đúng vậy, chúng ta biết chúng ta đang giám sát cái gì, nhưng là tín đồ của Trật
Tự thì chúng ta không còn con đường nào khác, ngẫm lại về người nhà của
chúng ta, ngẫm lại về quê hương của chúng ta, ngẫm lại về thế giới ở sau lưng
chúng ta.
Xem như Thần có đi ra từ nơi này thì chúng ta cũng phải đạp hắn trở lại!
Anh yêu em, yêu con của chúng ta.
Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”
Sau khi viết xong bức thư, Anderkin gấp tờ giấy lại thành một con quạ đen rồi
thả nó bay đi, nó sẽ bay đến trạm hậu cần, sau đó được thần quan phụ trách
kiểm tra rồi chuyển đi.
Nhưng mà ngay khi hắn đứng dậy chuẩn bị đi về trạm giám sát thì đã nhận ra sự
bất thường, hắn dừng bước xoay người nhìn lại.
Ở trung tâm của vùng biển đen ngòm kia bỗng nhiên xuất hiện ba hòn đảo to
lớn.
“Đảo …không, không phải đảo, là đầu, là đầu, nhanh, phát tín hiệu, phát tín
hiệu!”
“Rầm!!!”
Những dòng nước biển cuồng bạo trỗi dậy hóa thành những cơn sóng thần lao
đến nuốt chửng xung quanh.
Trong các tế đàn giám sát xung quanh biển đen, các thần quan Trật Tự phụ trách
giám sát ngay từ đầu cũng không chạy trốn, mà là không tiếc để mình bị dòng
nước biển hỗn hợp với ô nhiễm nuốt chửng cũng muốn kiên trì gửi số liệu báo
cáo mới nhất đi.
Thông tin khẩn cấp nhanh chóng truyền đến tay của tất cả cấp cao trong Trật Tự
Thần Giáo, cấp bậc nguy hiểm đã vượt xa sự kiện Phố Mink vừa xảy ra trước
đó không lâu, bởi vì cho dù trong sự kiện phố Mink có Thần xuất hiện, nhưng
tính chất vẫn còn là mâu thuẫn nội bộ của Trật Tự Thần Giáo, còn bây giờ…
kiếp nạn đã thật sự bắt đầu!
Chư Thần bắt đầu trở về.