"Cảm tạ ngài, cảm tạ ngài, ngài vĩ đại, ân đức của ngài, nhà Naton sẽ khắc ghi
đời đời kiếp kiếp."
"Làm tốt việc của ngươi, sau chuyện lần này, tình nghĩa xem như đã hết."
"Vâng vâng vâng, chúng ta sẽ lại không quấy rầy ngài, chúng ta sẽ không để
cho ngài thất vọng."
Quả cầu ánh sáng mạ vàng dần dần biến mất, trận pháp truyền tin bắt đầu ngừng
vận chuyển, cuối cùng, toàn bộ tầng hầm khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Chủ giáo Dorford quỳ rạp dưới đất thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngồi thẳng
người, trên mặt dần dần toát ra nụ cười thoải mái:
"Nhà Naton, rốt cục được cứu rồi."
...
Karen đưa tay, tháo mặt nạ xuống.
Anh vốn cho rằng mình sẽ trở về hiện thực, trông thấy Neo đang ngồi trước mặt
mình với vẻ trông chờ hóng chuyện.
Nhưng trong chớp mắt khi anh tháo mặt nạ xuống, cơn gió mang theo mùi vị
mặn mà của biển cả thổi vào mặt.
Karen lập tức ý thức được, tấm mặt nạ này, mình còn không hoàn toàn gỡ
xuống.
"Ông! Ông! Ông!"
Tiếng chuông vang lên từ sau lưng, Karen xoay người, trông thấy một cái
chuông lớn màu đen đang lơ lửng ở đằng sau, phía trên có điêu khắc rất nhiều
phù văn tối nghĩa khó hiểu.
Mỗi một lần khi cái chuông lớn vang lên, bên trong chiếc chuông sẽ tràn ra từng
linh hồn, vẻ mặt của bọn chúng không đồng nhất, có đang cười, có đang khóc,
có đang trầm tư, có đang u buồn.
Ngay sau đó, Karen cúi đầu xuống, trông thấy tấm mặt nạ bạc mình đang cầm ở
trong tay.
Karen duỗi tay ra, khẽ vuốt mặt nạ màu bạc, ở trong quá trình này, có gửi gắm
cảm xúc rất sâu đâm.
"Thật xin lỗi, Rohan, ta lừa ngươi, ta không xứng với sự tín nhiệm của ngươi, ta
cũng phụ sự kỳ vọng và trợ giúp của ngươi, bởi vì ta đã đi vào con đường tà
ác."
"Karen" bắt đầu vừa vuốt ve mặt nạ màu bạc một vừa lầm bầm lầu bầu.
Anh cũng rõ rằng hành động này không phải của mình, mà là hình ảnh ký ức
được tấm mặt nạ màu bạc thể hiện ra, bị kích thích khi Dorford triệu hóa mình.
Nhưng mà cảm giác nhập vai này thật sự là quá mạnh mẽ, mãnh mẽ đến nỗi khi
Karen muốn tách bản thân mình ra thành người quan sát cũng rất khó, vẫn may
là trên phương diện lý tính anh vẫn còn rất rõ ràng bản thân, chỉ có điều trên
phương diện cảm tính vào lúc này cũng không thể nào khống chế được.
Đến cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài:
"Ta thật sự là quá muốn ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, ta muốn tận mắt nhìn
thấy Trật Tự Thần Điện, ta muốn đến gần mà thờ phụng Thần Trật Tự vĩ đại.
Cho nên, ta dùng một chút thủ đoạn đặc thù, kéo dài tuổi thọ của mình.
Ta hi vọng ta có thể làm được, dù chỉ vẻn vẹn thêm một chút xíu khả năng.
Ta đã không sạch sẽ, Rohan.
Ta cực kỳ sợ hãi sau khi mình làm nhiều chuyện sai lầm như vậy thì vẫn không
thể nào ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách như cũ.
Ta càng sợ sau khi mình làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy mà còn có thể
ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách.
Cho nên ta tránh khỏi ngươi, ta để ngươi không tìm thấy ta, ta muốn thủ sức
một lần cuối cùng.
Về phần cuối cùng sẽ là kết quả gì, ta đều chấp nhận."
Karen đặt tấm mặt nạ màu bạc lên trước ngực mình, còn cố ý đưa tay sờ sờ nó:
"Mặc kệ như thế nào, xem như ta vĩnh viễn trầm luân sa đọa, trở thành một kẻ
phạm tội mục nát, ta cũng vẫn sẽ nhớ kỹ tình bạn trước đây giữa ba người
chúng ta."
Karen khoanh chân ngồi xuống, sau đó cơ thể lơ lửng, từng sợi linh hồn mang
khí tức đặc biệt bay ra từ bên trong chiếc chuông lớn màu đen kia, chui vào
trong cơ thể của Karen, ngay sau đó, năng lượng linh hồn giống như là một
ngọn núi lửa tỉnh giấc, bắt đầu phun trào.
Đây chính là... cấp độ kinh khủng thật sự của cường độ linh hồn sao.
Karen vẫn luôn rất có lòng tin đối với nặng lượng linh hồn của mình, nhưng cho
tới bây giờ, anh mới thật sự ý thức được cái gì gọi là kinh khủng.
Khoảng cách giữa mình đến cảnh giới kia, vẫn còn có chút xa xôi, sức mạnh ở
cấp bậc đó, đối với anh bây giờ, vẫn không thể đạt đến được như cũ.
"̀m! ̀m! ̀m!"
Nơi này hẳn là một hòn đảo nhỏ, khi cơ thể của mình bắt đầu bồng bềnh lên trên
không thì bên trong bầu trời cũng xuất hiện những đám mây sét dày đặc, trên
mặt biển bốn phía cũng tạo thành những cột lốc xoáy.
Mà những thứ này chỉ là mới bắt đầu.
Ngỡ như tất cả mọi thứ xung quanh, đều là nước đang dần dần ấm lên, từng
bước một bắt đầu sôi sục.
Cảnh tượng này mình có thể tự mình trải qua được sao?
Karen rõ ràng, đây tuyệt đối là một kinh nghiệm khó có được, nếu như mình có
thể dùng phương thức này để trải nghiệm trước, vậy thì chắc chắn sẽ mang đến
sự trợ giúp rất lớn cho con đường phát triển sau này của mình.
Anh cũng không lo lắng mình "Dục tốc bất đạt", anh vẫn luôn rất có lòng tin đối
với thiên phú của mình.
Chỉ là đang lúc Karen chuẩn bị điều chỉnh tốt trạng thái để nghênh tiếp trải
nghiệm lần này, ánh mắt của anh bắt đầu vặn vẹo, cảm giác của anh cũng bắt
đầu hỗn loạn, cả người giống như đang bị vô số bàn tay to lớn bắt lấy, bắt đầu
tiến hành xé rách ra.
Đau đớn hơn đó chính là, ý chí tinh thần của mình quá mức cứng cỏi, loại cảm
giác xé rách tần suất cao này mang lại sự đau đớn vô cùng, để cho mình mất đi
tất cả cảm giác đối với tình huống phía ngoài, không nhìn thấy cũng không nghe
được, nhưng cảm giác đau đớn vẫn tồn tại như cũ, nhưng cũng không thể hôn
mê...
Đây cũng là hình ảnh trong ký ức, vào lúc ấy chịu sự ảnh hưởng, mặt nạ màu
bạc không cách nào ghi chép lại hình ảnh.
"A..."
Cũng không biết đã qua bao lâu, Karen rõ ràng, cơ thể trong hiện thực của mình
chắc chắn cũng xuất hiện phản ứng tương tự, nhưng cũng may, tất cả cuối cùng
cũng đã lắng lại.
"Ha ha ha...... Ha ha ha ha......"
Ánh mắt, từ từ chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng.
Karen đang ngồi xổm ở trên bờ, phát ra tiếng cười to.
Vừa cười, nước mắt bắt đầu chảy tràn xuống.
"Ta vậy mà... Thành công... Rohan, ngươi dám tin không, ta vậy mà thành công,
thế nhưng mà ta bây giờ không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào, ta nên
lừa gạt ngươi không, anh em tốt của ta, nếu như ta đến gặp ngươi, ta có nên che
giấu đoạn quá khứ này khỏi ngươi hay không?
Nếu như ta đến gần Thần Trật Tự, khi ta đến gần Thần vĩ đại, Thần, chắc hẳn là
sẽ xem thấu những thứ dơ bẩn trên người của ta chứ?