“Ha, đúng là cười ra nước mắt.”
Karen muốn rút giấy ăn theo bản năng, lại phát hiện trên bàn không có hộp giấy
ăn, đành dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, đứng lên, đi ra khỏi phòng
ngủ, ra đến bên ngoài.
Hai người làm thuê thấy ông chủ đi ra, giả bộ tiếp tục làm việc.
Karen cảm thấy cách vận hành của nhà tang lễ này thực sự kém xa nhà
Inmerais, tuy rằng quy mô của nhà tang lễ Inmerais không lớn, nhưng từng chi
tiết đều hết sức làm đến tinh xảo, còn nơi này, rõ ràng có chút thô tục.
Có lẽ là những năm nay vì Huyết Linh phấn của hai cô con gái mà Pavaro tiếp
nhận nhiệm vụ khắp nơi kiếm phiếu điểm nên là lơ là quản lý nhà tang lễ, nhà
tang lễ vốn phải sạch sẽ, bây giờ lại cho người ta cảm giác dầu mỡ.
Về phần nói bởi vì hai người làm thuê đều là thần bộc không phải người bình
thường, cho nên không thể làm việc thật tốt, Karen không công nhận quan điểm
này, trên một mức độ nhất định, bọn họ có thể chăm chỉ hơn nghiêm túc hơn so
với người bình thường, ví dụ như Alfred và cô Molly ban đầu làm thuê trong
nhà, điều kiện tiên quyết là, bạn phải khiến bọn họ thực sự sợ bạn.
Karen đến phòng bếp trước, tìm được phu nhân Lake đang rửa bát bên trong,
tiện tay đóng cửa phòng bếp.
“Chuyên viên trang điểm người chết trong nhà là bà phải không?”
“Ừm, đúng vậy.” Phu nhân Lake quay người trả lời.
“Annie, bà quen không?”
“Một con phố điểm tâm… à không, Annie ở con phố Lá Đỏ?”
Xem ra, phu nhân Lake biết.
“Ừm, cô ta chết rồi.”
“Ồ, việc này, tôi, tôi biết, tôi biết cô ấy, thật sự là, là một tin đau lòng.”
“Cô ấy đã từng cùng người bạn đó của tôi điều tra án, cuối cùng, trong tình
huống biết chắc phải chết, cô ta xuất hiện, thử đi cứu người bạn đó của tôi.
Sau đó, không xảy ra bất ngờ gì, cô ta và người bạn đó của tôi, cùng chết.”
Phu nhân Lake nghe câu này, vẻ mặt có chút phức tạp:
“Tôi biết ông ấy, không, tôi biết ông đến chỗ như thế không phải vì ăn điểm
tâm, tôi biết, chắc chắn ông có chuyện của mình nên mới đến nơi như thế, tôi
từng hỏi ông, nhưng ông không chịu nói.”
“Ừm, bởi vì như vậy mới có thể bảo đảm người nhà không bị liên lụy.”
“Tôi biết người phụ nữ tên Annie, người phụ nữ ở đường Lá Đỏ này, tôi biết rõ
cô ta và chồng của tôi… và ông không có chuyện gì, nhưng có lúc tôi mắng
ông, cũng tức giận quá tiện miệng mắng chửi cô ta.”
“Annie sẽ không tức giận.”
“Đúng, nhưng tôi có tội, tôi có tội.”
“Di thể của cô ta tổn hại khá nghiêm trọng.”
“Tôi sẽ phục hồi cho cô ta, tôi sẽ làm, tôi có thể làm được.” Phu nhân Lake vỗ
ngực mình chắc chắn nói: “Tôi sẽ nói xin lỗi cô ta, xin lỗi cô ta.”
“Không cần quá phức tạp, hôm nay, cử hành tang lễ cho cô ta đi.”
“Có gấp gáp quá không?”
“Không đâu, có lẽ cô ta không có người thân.”
“Được, tôi sẽ cố gắng hồi phục cho cô ta trong thời gian ngắn nhất, tôi sẽ làm.
Ngoài ra, trong nhà kho có hai cỗ quan tài, nếu hôm nay cử hành tang lễ, sẽ
không kịp đặt hàng ở xưởng quan tài, thì dùng cái trong nhà đi, rất sạch sẽ.”
“Ừm.”
“Tôi cho Pieck đến nghĩa trang đặt một vị trí mộ, tối nay chôn cất phải không?”
“Ừm, bà đích thân gọi điện đặt đi.”
“Ồ, được, tôi sẽ đích thân theo sát chuyện này, tôi sẽ làm.”
“Cần hai vị trí mộ.”
“Ông… Người bạn đó của ông… Cũng phải an táng… an táng sao?”
“Ừm.”
“Được… Tôi hiểu rồi… Hiểu rồi.”
Karen quay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp, hơi dừng một chút, nhắc nhở
nói:
“Hai mộ đừng quá gần nhau.”
“Tôi… Tôi không để ý…”
“Không, là tôi cảm thấy có lẽ sau khi cô Annie chết sẽ muốn tránh xa người bạn
đó của tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
...
Karen đi đến phía trước, nói với Dincom: “Đưa chìa khóa xe tang cho tôi.”
“Vâng, ông chủ, có việc sao?” Dincom lấy chìa khóa xe tang đến, đồng thời anh
ta và Pieck chuẩn bị cáng xe.
“Hai người ở lại trong nhà, bố trí ở đây một chút, là một đơn hàng đơn giản, tôi
đi đón khách đến là được.”
“Được, ông chủ.”
Karen ngồi vào trong xe tang cải trang của Pavaro cắm chìa khóa vào.
Anh quay đầu lại, nhìn thùng xe phía sau một cái, rồi ngồi thẳng người, đặt hai
tay lên vô lăng, bên trên có một lớp bọc bằng da, phần da hơi nát, nhưng sau khi
nhắm mắt, cảm giác từng quen thuộc đó lại nổi lên.
Anh từng ngồi xe tang, theo mấy người chú Mason và Ron đi “cứu giúp” khách
hàng;
Cũng từng nằm trong quan tài của xe tang, dễ chịu thoải mái được đón ra viện.
Còn từng lái xe tang chở Eunice ra vùng ngoại ô dã ngoại hẹn hò.
Sở dĩ con người hay nhớ chuyện cũ, không phải nhớ đồ vật, mà là sau khi nhìn
thấy vật có thể gợi lên hồi ức.
Karen khởi động xe, lái xe tang đi khỏi, khi đi qua chiếc xe của Alfred đỗ bên
đường, Karen bóp còi, vẫy tay với Alfred.
“Đến đây, cậu chủ.”
Alfred nhanh chóng khởi động ô tô đi theo.
Khi xe tang đi vào tiểu khu, bị bảo vệ ở cổng chặn lại, Karen không xuống xe,
Alfred dừng xe, đi xuống can thiệp, rất nhanh Karen được cho đi.
Sau khi đỗ xe xong, Karen lên tầng, đi vào trong nhà.
Nữ bộc Hilly đang gọt hoa quả, thấy Karen đi vào đến, sắc mặt cô cứng đờ:
“Xin chào, ông Pavaro.”
“Ừm.” Karen đáp một tiếng, đi vào phòng rửa mặt, Alfred cũng đi vào trong
nhà, theo vào phòng rửa mặt, sau đó, Alfred cõng cô Annie đi ra, đi ra khỏi cửa
xuống tầng.
Hilly vẫn gọt hoa quả, sau đó, cô nhìn thấy “ông Pavaro” cõng ông Pavaro đi ra.
Cô mở to hai mắt, rồi thu lại ánh nhìn, tiếp tục gọt hoa quả, gọt không nhanh,
nhưng tỉ mỉ cẩn thận.
Alfred quay trở lại, lập tức đỡ lấy ông Pavaro trên người Karen, cõng ông ấy
xuống tầng.
Cô Annie được đặt vào trong xe tang, về phần ông Pavaro, lại được sắp xếp ở
hàng ghế sau chiếc xe của Alfred.
Hai chiếc xe một trước một sau ra khỏi tiểu khu, lại về đến trước nhà tang lễ
Pavaro, Alfred dừng xe ở bên đường, lấy một cái thảm đắp lên người ông
Pavaro nằm ở hàng ghế sau xe, cũng là để che đậy, đề phòng bị người qua
đường nhìn thấy đầu mối ở bên trong.
Làm xong những việc này, Alfred lại ngồi trở lại vị trí lái, lấy ra cuốn sổ nhỏ
của mình, viết lên trên:
“Không biết tại sao, khi tôi nhìn thấy cậu chủ lại lái xe tang, trong lòng tôi có
một cảm giác xúc động kỳ lạ.”