huyễn thuật với ta."
"Ừm, đúng thế." Tính tình của ông lão này quả nhiên rất tốt, "Philias là một
người rất được, mặc dù hắn cự tuyệt truyền thừa, nhưng ta đã cùng trao đổi với
hắn, hắn là một tín đồ Ánh Sáng có trí tuệ thật sự."
Neo từ chối cho ý kiến.
Karen chủ động đáp lại nói: "Đúng vậy."
Ông lão cười cười quay người.
Karen thì nói với Neo: "Ngài vẫn đang rất mạo hiểm."
"Ta biết bây giờ mình đang mạo hiểm."
"Không phải vừa mới, là ngay từ đầu." Karen nhắc nhở.
"Ngay từ đầu?"
"Philias để lại tin tức nói cho ngài biết rằng, dấu ấn tinh thần mà Compacini để
lại là một người thân thiện phải không?"
"Đúng, sao vậy?"
"Ta thừa nhận rằng ngài Philias có phẩm cách cao thượng và tố chất rất ưu tú,
nhưng còn về trình độ nhìn người..."
"Ý cậu đang chỉ Bernard?"
"Đúng."
"Cũng không giống, hắn nhìn lầm Bernard là chuyện rất bình thường."
"Không giống chỗ nào?"
"Bởi vì hắn xem Bernard như một người bạn."
Ông lão đi tới trước mặt Torissa, cúi người, nhìn xem người đàn ông một nửa cơ
thể đã biến thành cát ở trước mặt.
"Ngươi biết không, bản thể của ta kém một chút nữa đã thành công trốn về
Hoang Mạc Thần Giáo, là do ngươi và tiểu đội của ngươi đủ ưu tú, trong thời
khắc sống còn cản hắn lại."
Torissa chỉ còn lại nửa gương mặt, rất mờ mịt nhìn xem ông lão.
"Có lẽ đây chính là vận mệnh, khi ngươi dùng kiếm đâm vào trong bản thể của
ta, xoắn nát một chút sinh mạng cuối cùng, trong lòng nó đối với ngươi, thật ra
cũng rất thưởng thức."
"Ta còn có cơ hội để cứu vãn hay không, ta có thể không cần cảnh giới của ta,
nhưng cơ thể của ta chỉ là bị an nghỉ, ta cảm thấy ta còn có thể, còn có cơ hội..."
"Không, ngươi không còn cơ hội, ngươi đã chết từ lâu, thật ra ngươi cũng giống
những người đồng đội mà ngươi ra tay với họ vậy, các ngươi đều cũng đã chết
từ lâu rồi, cũng chính là khi ở trong đầm cát này, các ngươi còn có thể duy trì
lấy một loại ảo giác, cho rằng các ngươi vẫn còn sống.
Huyễn thuật, dù sao cũng là giả, làm sao có thể để một người trên đời thật sự
phục sinh, nếu như có thể mà nói, bây giờ đứng ở trước mặt mà nói những lời
này với ngươi, cũng không nên là ta, mà phải là bản thể của ta."
Ông lão duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào giữa trán Torissa một cái,
nhẹ nhàng nói:
"Ta lại cho ngươi cơ hội để nằm mộng thêm một lần, đây là sự lương thiện cuối
cùng của ta, cũng là ý muốn của bản thể ta trước khi chết, ngươi lại chọn lựa
thêm một lần đi, các đồng đội của ngươi vẫn còn đang chờ ngươi đấy."
"Tạ... Tạ..."
Sau khi đầu ngón tay chạm vào giữa trán, cơ thể của Torissa bắt đầu càng biến
mất nhanh chóng hơn, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một bãi cát vàng.
Ông lão đưa tay đặt vào trong đống cát, sau đó giương lên, hạt cát bắt đầu bay
múa.
Ngưng tụ ra một bức tranh, bên trong đang hiện ra giấc mộng cuối cùng của
Torissa.
Ông lão lui về sau hai bước, tự mình lựa chọn một góc nhìn tốt hơn để quan sát.
Sau đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Karen và Neo, hỏi:
"Các ngươi có phải đang cảm thấy, ta có chút quá mức nhân từ, nhưng đây là
chuyện không có cách nào khác, đây là mệnh lệnh mà bản thể của ta để lại trước
khi chết, ta nhất định phải làm như thế."
Neo lắc đầu, nói: "Ta có thể hiểu được, ta có thể hiểu được rất rõ, ngươi tựa như
là tên này vậy, xem ra bản thể của ngươi cũng là một con người đúng mực."
Neo chỉ vào Karen.
Ông lão nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, bản thể của ta rất giống với người nhận
truyền thừa, cũng rất giống với vị thiếu gia Karen này của hắn, các ngươi, đều
rất tao."
Karen: "..."
...
Torissa cảm giác mình giống như là đã mơ một giấc mộng rất dài, bây giờ đã
tỉnh lại.
Hắn cúi đầu xuống, phát hiện mình đang giẫm ở trên cơ thể khổng lồ của
Compacini, thanh kiếm Diamance đâm vào trong xương sọ của nó.
Hắn có chút mờ mịt nhìn bốn phía, nhìn thấy vợ của mình là Luna đang nằm
trong vũng máu, nhìn thấy thiên sứ, nhìn thấy người mù, nhìn thấy Kuzan, nhìn
thấy mỗi một thuộc hạ của mình, đều đang đứng xung quanh, trên mặt mang
theo nụ cười hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay cả Luna, trên mặt của cô cũng là nụ cười.
Torissa rút kiếm ra từ trong thi thể, lập tức chạy về phía vợ của mình, nhìn xem
tình huống bây giờ, lo lắng kiểm tra cơ thể của cô,.
"Không có việc gì, dùng quyển trục phong ấn lại vết thương của em hẳn là có
thể gắng gượng về đến bệnh viện giáo hội để trị liệu." Luna an ủi chồng của
mình.
Mục sư trong tiểu đội là thiên sứ hô: "Đội trưởng, ngài yên tâm, trên đường ta
sẽ chăm sóc cho cô ấy, ta sẽ không để cho cô ấy xảy ra việc gì."
"Đội trưởng, chúng ta đã bắt sống cái tên làm Luna bị trọng thương kia, hắn còn
chưa có chết, làm sao xử lý hắn, ngài cứ nói một câu!"
Đúng lúc này, bên trong đầu óc Torissa vang lên một cái thanh âm xa lạ, nó nói
cho mình một cái phương pháp, một cái phương pháp có thể để cho cảnh giới
của mình nhanh chóng tăng lên.
Torissa lập tức dùng sức lắc đầu, tựa như là muốn để cho âm thanh kia rơi ra
khỏi đầu mình, sau đó hắn khoát tay áo, nói: "Cho hắn lên đường một cách dứt
khoát đi."
"Thế nhưng mà, đội trưởng..."
"Cho hắn một cái kết thúc dứt khoát, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta
phải nắm chặt thời gian trở về, không riêng gì việc chữa trị cho Luna, cũng là để
sớm hoàn thành một nhiệm vụ khác!
Chúng ta mạo hiểm, chúng ta vinh quang, vẫn còn lâu mới kết thúc, ta tin tưởng
về sau trong sổ hướng dẫn của đám hậu bối Đòn Roi Kỷ Luật, sẽ xuất hiện
chiến thuật và kỹ xảo chiến đấu điển hình được đặt theo tên của chúng ta!
Mọi người, cùng ta rời khỏi nơi này, vì Trật Tự, vì chúng ta, tiếp tục cuộc hành
trình mới đi!"
Torissa giơ kiếm lên mà hô to, hắn mơ hồ biết rằng đây là một giấc mộng,
nhưng hắn cực kỳ cảm kích, bởi vì hắn có thể ở trong mơ, đưa ra một sự lựa
chọn khác, nếu như giấc mộng này, có thể để hắn quay về ba trăm năm trước thì
tốt.
Nhưng vào lúc này,
"Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!"
Mỗi một thuộc hạ bên cạnh hắn, bao gồm cả vợ hắn là Luna, đều cùng nhau
cầm vũ khí đâm vào trên người hắn, cả người hắn giống như là một con nhím,
mà những thuộc hạ vốn tín nhiệm và vô cùng nồng nhiệt đi theo hắn, trên mặt
tất cả lúc này đều phủ đầy sự thù hận và căm phẫn.
Torissa há to miệng, máu tươi không ngừng mà tuôn ra từ trong miệng hắn, hắn
muốn tức giận kêu to, lại phát hiện mình không thể kêu lên được, thế giới của
hắn, giống như đã vĩnh viễn ngừng lại vào khoảnh khắc này, bị phủ lên một màu
xám trắng.
Bên tai chỉ còn lại tiếng nguyền rủa không ngừng truyền đến từ các thuộc hạ và
vợ của hắn:
"Rác rưởi, ngươi đi chết cho chúng ta!"