"Ngủ ngon."
Karen đi đến cổng nghĩa trang, cổng đang đóng, nhưng không có khóa lại, căn
nhà gỗ nhỏ của nhân viên quản lý vốn là chỗ của Lão Saman bây giờ cũng có
chủ nhân mới, nhưng hiển nhiên vị chủ nhân mới này cũng không phụ trách quá
tốt công việc của mình.
Sau khi đưa tay đẩy cửa, Karen đi vào.
Vừa tiến đến, Karen đã có một loại dự cảm, anh đi tới trước bia mộ của tiểu thư
Irina, quả nhiên, trông thấy một người đàn ông đang ngồi dựa vào bia mộ.
Tay phải người đàn ông tay cầm một cái bình rượu, tay trái kẹp lấy một cây
khói, kể ra cực kỳ khuôn sáo cũ lời nói:
"Ngươi tự xem bản thân mình một chút, không có cuộc sống của ngươi ta chính
là trôi qua như thế lôi thôi, không có ngươi, ta sống thế nào..."
Có rất ít người có thể nhất trí trước sau như một, phần lớn người khi ở trước
mặt người thân cận với mình nhất, đều sẽ biểu hiện rất ngây thơ.
Cho dù là Karen, lúc ở cùng Eunice cũng sẽ biểu hiện ra một sự phóng túng mà
không thấy ở bên ngoài.
Neo cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều sẽ khắc chế lẫn nhau, giống như là lúc trước Karen tới đây trông
thấy Neo cũng có mặt, Neo thường thường là yên tĩnh đứng trước bia mộ, trầm
mặc, trầm mặc, rồi lại trầm mặc...
Bây giờ thì hắn chắc chắn cũng phát giác được chính mình tới, nhưng lười đứng
dậy để giả trầm mặc.
"A, Irina, em nhìn xem, Bộ trưởng Karen của chúng ta tới kia."
Neo say lờ đờ mắt mông lung mà nhìn xem Karen.
Karen thì mở miệng hỏi: "Ngài không bị thương à?"
"Ta sao, vẫn tốt, vết thương trên người cũng không nghiêm trọng, chỉ là trong
đầu có chút không thoải mái, sau khi đánh nhau xong, ta tìm cái rặng đá ngầm
hôn mê nửa ngày, cũng mới tới đây không lâu."
"Hôn mê?"
"Cái bọn trong đầu họp mặt cãi nhau, ta lười nghe, dứt khoát “xin phép nghỉ” để
tự bọn hắn nháo nhào đi, tranh cãi tranh cãi, bọn hắn cũng sẽ mệt, không phải
sao, hiện tại thì yên tĩnh hơn nhiều, ha ha."
"Sẽ có di chứng sao?"
"Đây là câu hỏi mang tính lễ phép à?"
"Ừm."
"Cũng chỉ có chút chuyện như vậy thôi, cùng lắm thì sẽ lạc lối."
"Ừm."
"Sao cậu lại đến nơi này, tâm trạng không tốt?"
"Ngài vì cái gì mà không đoán là ta cố ý tới đây tìm ngài?"
"A, ta tin tưởng cậu sẽ về trang viên Ellen đi tìm vị hôn thê của cậu, không có
việc gì làm cũng sẽ không cố ý tới tìm ta, nói đi, phát sinh chuyện gì, nhìn cậu
cũng có dáng vẻ mất mát gì đó."
"Phía trên đổi hướng gió."
"Hướng gió đối với đám người Sa Mạc kia?"
"Ừm."
"Làm nền phí công?"
"Hẳn là vậy."
"Ha ha..." Neo duỗi lưng một cái, bàn tay khẽ vuốt lên bia mộ bên cạnh mình,
"Ta cảm thấy, cái Trật Tự Thần Giáo này, sớm muộn đều sẽ bước theo đường
xưa của Ánh sáng."
Karen tránh đi cái chủ đề này.
Neo thì tiếp tục nói: "Mù quáng truy cầu cái gì gọi là bản thân hùng mạnh, rời
khỏi mục tiêu ban đầu càng lúc càng xa, rất khó để nói là thật sự hùng mạnh hay
vẫn là suy yếu."
Karen móc gói thuốc ra từ trong túi, rút ra một điếu, gõ gõ lên trên gói thuốc.
Neo chỉ chỉ Karen: "Cậu có thể hiểu."
"Ta cho rằng phương pháp là có thể căn cứ theo sự biến hóa tức thời mà thay
đổi theo."
"A, đúng vậy, dù sao thì Trật Tự Thần Giáo bây giờ cơ ngơi cũng lớn, hẳn là
phải như thế này, mà Ánh Sáng đã tiêu vong, ngoại trừ ý chí ban đầu, Ánh Sáng
thật ra cũng chẳng còn lại gì.
Nhưng còn việc này thì sao, ta nói việc của đám Sa Mạc này."
"Hội nghị còn phải mở thêm mấy ngày."
"Sau đó thì sao?"
"Ta sẽ không để cho bọn hắn còn sống mà rời đi thành phố York."
"Ta biết mà." Neo phun ra một ngụm khói, "Chuyện mà Trật Tự Thần Giáo
không muốn quản, cậu đi quản; người mà Trật Tự Thần Giáo không muốn giết,
cậu đi giết."
Karen lấy bật lửa ra.
Neo thì đứng người lên, vỗ vỗ cỏ dại trên quần áo mình: "Cậu có tư cách làm
chuyện như vậy, giống như là phía bên ngoài vẫn luôn đồn đãi truyền thuyết...
A không, không phải truyền thuyết, chúng ta chính mắt thấy vật triệu hồi vong
linh của Đại tế tự có thể sử dụng Cấm chú phong ấn của Tiranus.
Về phương diện giải thích Điều Lệ Trật Tự và danh nghĩa của Trật Tự để làm
việc, cậu so với Trật Tự Thần Giáo thì càng có tính hợp pháp hơn.
Đối với một cái Thần Giáo mà nói, đại cục lớn đến chừng nào đi nữa thì có thể
to hơn cả Thần Trật Tự sao?
Tốt, ta biết cậu cực kỳ phản cảm người khác nói cậu là Thần Trật Tự, ta là vì an
ủi cậu, ha ha ha, không nên cảm thấy bản thân mình tùy hứng, nên làm cái gì thì
làm cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó đi."
"Ta không cần an ủi." Karen nói.
"Ừm? Ta cho rằng cậu cố ý tới tìm ta là vì cái này, cậu biết đấy, ta am hiểu nhất
cái này mà."
Karen lắc đầu, hỏi: "Ngài cảm thấy tại sao ta phải làm như vậy?"
"Vì Waffron, ông ta đối cậu cực kỳ tốt."
"Được rồi."
Karen cầm thuốc lá và hộp quẹt đi sang một bên khác, Neo đi theo phía sau anh.
Cuối cùng, Karen ngừng lại trước một bia mộ, trên bia mộ dán ảnh chụp của
Dincom.
"Khá quen." Neo nhìn kỹ một chút, rất nhanh đã nhớ ra, "Một nhân viên thần
bộc của Sở Thẩm Phán Pavaro, trước đó đến chỗ cậu từng gặp."
"Ừm, đúng vậy, hắn chết trong đêm đó, bị sát thủ giết chết, thi thể bị đè phẳng,
giống như là một trang giấy. Lúc trước khi ta về Nhà Tang Lễ, ban đêm hắn sẽ
cùng Pieck cùng giao ca gác đêm, sẽ nghe được tiếng ngáy của bọn họ."
Karen cúi người, cắm điếu thuốc trước bia mộ, châm lửa.
"Ngươi và hắn tình cảm rất ổn chứ?" Neo dừng một chút, lại hỏi, "Ngươi vì hắn
chết mà cảm thấy vô cùng bi thương?"
"Tình cảm giữa ta và hắn cũng bình thường. Hắn chết, để cho ta khó chịu một
lát, nhưng cũng không có quá lâu."
"A, cậu quả thật là rất thành thật nhỉ." Neo mím môi, lập tức mắt lộ ra vẻ giật
mình, "A, suýt nữa quên mất."
"Đúng vậy, mọi người đều sẽ cảm giác ta là vì giúp Waffron báo thù, mới có thể
làm ra lựa chọn như vậy, Leon cũng cho rằng như vậy. Nhưng các người đều
không để ý đến một chuyện, đó chính là đã cái tên sát thủ này là do bọn hắn
phái ra, như vậy nói cách khác thì đám người này, kém một chút, đã giết chết
người nhà của ta."
"A, đúng vậy, sự việc lập tức trở nên rất nghiêm trọng cũng rất thỏa đáng." Neo
nắm lên một nắm tuyết, xoa xoa đôi bàn tay, "Chậc, ý niệm lập tức trở nên
thông suốt rồi."
Karen ngồi dậy, nhìn xem bia mộ, cực kỳ bình tĩnh nói:
"Đúng vậy đấy, chỉ với điều này, bọn hắn, đáng chết."