ta rất muốn biết, ngoại trừ những thứ ghi trong danh sách của gia tộc thì tổ tiên
của ngươi có phong ấn những thứ gì khác ở bên trong không."
"Ngươi muốn vào xem sao?"
"Nếu như ngươi mời ta mà nói thì ta đương nhiên muốn."
"Ta vốn có thể vào nơi đó, phong ấn qua thời gian lâu dài cũng đã thành lập một
chút ăn ý với gia tộc ta, nhưng từ khi cô ta đi vào đó, lối vào của nơi phong ấn
bị ta tự mình bịt lại.
Bởi vì cô ta làm cho bên trong trở nên vô cùng rối loạn."
"Ngươi tự mình bịt nó lại?" Lohan không quá tin tưởng trình độ trận pháp của
Siti.
"Ta đúng là không am hiểu trận pháp, nhưng hủy nó đi cũng không khó đâu
chứ?"
"Vậy thì thật đáng tiếc, một nơi để ngắm cảnh chiêm ngưỡng tốt bao nhiêu."
"Ngươi có thể không cần theo giúp ta, Lohan, ta biết, bây giờ chắc chắn ngươi
muốn đuổi theo hắn."
"Ngươi là bạn của ta, Siti, bạn bè vĩnh viễn là quan trọng nhất."
"Ta để người chặn người đưa tin của những người khác lại, nhưng chờ đến khi
Karen trở về thì hẳn là cũng liền có thể nhận được mấy phần thư mời từ mấy vị
Trưởng lão khác nhau."
"Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"
"Bây giờ nói cho ngươi, cũng không muộn."
"Ta cũng không muốn gặp mặt hắn ở chỗ này, như thế sẽ để hắn không có ấn
tượng tốt với ta."
"Thế nhưng ngươi nói chúng ta là bạn bè."
"Thế nhưng hắn biết trận pháp, lại còn nướng thịt."
"Ha ha."
Siti cười.
"Ta qua chỗ khác tâm sự với hắn, ta sẽ nói xấu ngươi một chút, ngươi không
ngại chứ."
"Tuỳ ý."
Lohan biến mất, lần này thật sự không còn tồn tại ở nơi này.
Siti thì tiếp tục đứng tại chỗ, bà ta giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ lên trán của mình.
Lúc trước, nếu như không phải lời nói mà Dis để lại trong ký ức khiến cho tín
ngưỡng của bà ta lạc lối và rung chuyển, thì sợ rằng bà ta đã đối chiếu nguyên
nhân mình chán ghét Karen.
Đáng tiếc, loại đối chiếu này chỉ nhờ vào thời cơ, thất bại một lần thì thường có
nghĩa rằng không thể có lần nào nữa.
Ánh mắt Siti rơi vào trên thi thể Culloin trên quảng trường, trên mũi kiếm trong
tay thi thể còn mang theo một cái mặt nạ, giống như là một cái giá treo quần áo.
"Mặc kệ ngươi làm học trò của ai, tương lai, ta đều sẽ để cho ngươi hối hận."
...
Lúc Karen nắm tay Connor trở về theo đường cũ, vì để tránh bị chú ý, lấy từ
trong nhẫn bạc ra một cái mặt nạ mới rồi đeo lên.
Chuyến này, xem như đi không. Việc này không khỏi để Karen bắt đầu suy nghĩ
lại phương châm "Hưởng lợi từ cả hai bên" có còn cần thiết nữa không.
Bên phía Verden là không ngại, từ thái độ của Verden cũng có thể nhìn ra thái
độ của Đại tế tự.
Nhưng mà, bên phía Thần Điện, thật sự có chút khó hầu hạ.
Hay là mình vẫn nên tập trung vào một bên thôi, tham thì thâm.
Toàn tâm toàn ý đứng bên phe Đại tế tự, cũng không suy nghĩ thêm những thứ
khác có hay không.
Như vậy thì loại chuyện phiền toái thế này sẽ có thể tránh né từ trước.
Connor ngược lại thì rất vui vẻ, mặc dù trước đây khi đối kháng với áp lực của
Siti tạo ra mà để mình bị thương một chút, nhưng trẻ con mà, viết xong bài tập
ra ngoài chơi, cho dù cả người đều bẩn lắm, thì cũng rất vui, quan trọng nhất là
mẹ mình còn không có nhà!
Lúc đi đường cô bé vừa nhún nhảy trong miệng lại vừa còn ngân nga bài hát.
Trên đường cũ trở về ngang qua tòa kiến trúc lúc vừa đến, Karen bỗng nhiên
hơi dừng lại một chút, vẻ mặt Connor cũng sửng sốt một chút, nhưng ngay lúc
đó lại tiếp tục bắt đầu "Hoạt bát".
Chiếc nhẫn bạc khẽ run, báo cho Karen rằng có một vị Trưởng Lão Thần Điện
tới gần mình, nhưng hắn cũng không hiện thân, mà là đang che giấu khí tức.
Loại cảm giác này, để Karen cảm thấy rất không thoải mái, dù gì thì anh vừa
mới đắc tội một vị trưởng lão dễ làm việc theo cảm xúc, nói không chừng là bây
giờ Siti lại đổi ý, không muốn để cho mình rời đi.
Mặc dù, lúc ấy từ phản ứng của chiếc nhẫn bạc cho thấy có hai vị Trưởng Lão
Thần Điện ở gần phòng nghị sự, nhưng một vị khác không hề lộ diện, Karen chỉ
có thể tưởng tượng ra tình huống xấu nhất vào lúc này.
Đẩy cửa ra, đi vào, ba lão thần quan kia vẫn còn ở bên trong.
Karen lấy ra lệnh bài được phát khi vừa đến đây, đối phương tiếp nhận kiểm tra
một chút.
"Trở về đại khu thành phố York."
Ba ông lão nhẹ gật đầu, bắt đầu chuẩn bị khởi động trận pháp dịch chuyển.
Một vòng tròn trong đó sáng lên, Karen dẫn theo Connor đứng lên trên.
Đột nhiên, chiếc nhẫn bạc rung động càng mạnh hơn.
Karen đứng bên trong vòng sáng, ánh mắt băn khoăn nhìn khu vực trống trải
trước mắt, ý thức cũng lan ra ngoài để thăm dò nhưng vẫn không có phát hiện
tung tích của đối phương.
Lohan cố ý ẩn thân cũng là có nguyên nhân, hắn không hi vọng mình gặp Karen
trong trang viên Ponce;
Nhưng người có thể làm bạn với Siti hơn hai trăm năm thì tóm lại không phải là
không có nguyên nhân, hắn cũng đã quên mất với tình huống của Karen bây
giờ, phương thức "Ẩn thân" này của hắn sẽ mang đến cho Karen cảm giác nguy
cơ như thế nào.
Quan trọng nhất đó là hắn cũng không biết Karen có thể “cảm giác” được sự tồn
tại của hắn.
Lohan đứng ở chỗ này, mở bàn tay ra, bắt đầu sửa chữa tham số tọa độ của trận
pháp dịch chuyển, hắn dự định dịch chuyển Karen đến một nơi phong cảnh tươi
đẹp hợp lòng người, nơi đó là vườn hoa tư nhân của hắn, có để không ít những
lò nước tốt nhất và nguyên liệu nấu ăn quý hiếm.
Hắn cảm thấy, ở nơi đó, mình có thể có một khởi đầu tương đối tốt với Karen,
tình nghĩa thầy trò sẽ lấy nơi đó làm điểm xuất phát.
Karen vẫn luôn giữ bình tĩnh vào lúc này trong lòng cảm thấy chấn động, bởi vì
hắn đã nhận ra trận pháp dịch chuyển dưới chân bị sửa đổi, thủ đoạn của đối
phương rất cao minh, nhưng trong cơ thể của anh có khối Rubic Thuật Khoá.
Siti không muốn rực tiếp ra tay giết mình, mà là muốn để cho mình gặp sự cố
ngoài ý muốn khi dịch chuyển?
Đây quả thực là hành vi vô cùng ngu xuẩn, bởi vì ai có thể tin tưởng đây thật sự
là một việc ngoài ý muốn?
Mình đến trang viên Ponce vốn cũng không phải là bí mật gì, cho dù Puyuse sẽ
giữ bí mật, nhưng bọn người Alfred cũng là biết, thậm chí, bọn họ còn biết
trước khi mình đến đây.
Nhưng mà, chính bởi vì đã từng tiếp xúc với bản thân Siti, ngược lại Karen
cũng không chắc chắn loại chuyện hoang đường này không có khả năng phát
sinh, bởi vì đó là Siti!
Karen lập tức nắm tay Connor muốn đi ra khỏi vòng sáng dịch chuyển, nhưng
quá trình dịch chuyển cũng đã bắt đầu, sóng không gian cũng đã đến gần, tốc độ
rất nhanh!
Đối phương hoàn toàn không cho mình cơ hội để "Xuống xe", gần như là dùng
phương thức nhanh gấp mười để thôi thúc trận pháp dịch chuyển nhanh chóng
vận hành.