nói nhiều lời lắm, nhưng so với người trong nhà thì nhiều hơn không ít ít.
Dù gì thì đối với người trong nhà, Karen cũng sẽ không thật sự ra mặt để đi nói
chuyện cùng bọn họ, chỉ là bỗng nhiên làm bữa sáng, cho dù đối mặt với Dis
nằm ở trên giường, Karen cũng không trò chuyện gì.
Còn về nguyên nhân, anh vẫn cảm thấy bây giờ không phải là lúc để nói
chuyện, ít nhất, không phải là bầu không khí mà Karen muốn.
Cũng giống như Pall đã nói, giống như là đang nằm mơ, đều bắt nguồn từ một
việc ngoài ý muốn.
Ba tiếng, tranh thủ thời gian, lo lắng rằng một đôi mắt nào đó có thể "Nhìn" đến
nơi đây, thế này sao lại là về nhà, càng giống như là đang thăm tù.
Thật ra, mình bây giờ vốn là một con chuột, nguyên nhân là bởi vì Dis, để cho
con chuột như mình này có được tôn nghiêm.
Có thể đổi một câu khác mà nói, đứng trước một giáo hội chính thống, một cái
cá thể nào, không phải chuột? Phần lớn có lẽ còn không bằng một con kiến.
Bởi vậy, biểu đạt cảm xúc quá hàm súc, không phải là bởi vì không đủ tình cảm,
vừa lúc là do tình cảm quá sâu, sự quý trọng xuất phát từ nội tâm, mới nghĩ đến
viếc lấy tư thế tốt nhất để ngênh đón nó.
Karen muốn, là có được một buổi chiều mát mẻ, mình ở trong phòng bếp chuẩn
bị bữa tối, chú thím đang than phiền về khách hàng keo kiệt nào đó, đám Minna
và Lunt tan học về nhà, nói về tin đồn thú vị trong trường học hôm nay; mình
kéo cái chuông một chút, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười mong đợi,
tụ tập vào trong phòng ăn, nhìn xem món ăn với tâm thế mở hộp quà tặng.
Thậm chí, lúc mà Dis xuống lầu, không khí cả nhà trì trệ, sau đó Dis dùng bữa
xong rồi nói "Ta ăn xong, mọi người từ từ dùng" sau đứng dậy rời đi và cũng
giải trừ cảm giác kiềm chế, mọi việc đều có vẻ tốt đẹp như vậy.
Lúc này, Pall nghe được Karen dùng ngôn ngữ mà có lẽ chỉ có Alfred mới có
thể nghe hiểu mà nói một câu như vậy:
"Gần tình quê càng e sợ."
Karen cảm thấy, câu nói này hình dung đến thật sự là quá chuẩn xác.
Pall nhịn không được mà đưa tay sờ sờ mặt Karen, mang theo sự bất mãn nói:
"Ta biết cậu đang biểu đạt cảm xúc, nhưng cậu có thể cân nhắc mà mang theo ta
cùng hay không?
Cậu mới ở chỗ này bao lâu, ta ở nơi này cũng đã hơn một trăm năm rồi, ta cũng
có tình cảm cần được có được hay không?"
"Được."
"Vậy cậu có thể sử dụng tiếng Maclay sao, nếu không sẽ để cho ta cảm thấy
mình cực kỳ thiếu học thức đấy, meo."
"Ta xong rồi."
Pall: "..."
Tay Karen chống lên bia mộ của ngài Hoven, nhìn về phía chân trời đang nổi
lên ánh màu như bong bóng cá, thời gian sắp đến, cần phải đi.
Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chân của Pall, Pall hiểu rõ, ngồi vững.
Cánh Thiên Mị mọc ra từ phía sau, mang theo Karen mà bay lên.
Đón gió, Karen mở miệng nói: "Ít nhất, chúng ta có tiến bộ, đúng không?"
"Đương nhiên!" Pall rất là kiên định nói, "Yên tâm đi, mèo rất có lòng tin đối
với cậu!"
"Đúng vậy, ta cũng rất có lòng tin đối với bản thân mình."
"Thời gian hai năm, Rasma dùng để uy hiếp ai chứ, không, hắn là đang xem
thường ai đây!
Lúc này mới bao lâu, lúc cậu rời khỏi Ruilan, cũng không phải là thần bộc, bây
giờ, ta cảm thấy cậu hẳn là có thể đè Thuật pháp quan trên mặt đất để đánh.
A,
Còn có thời gian hai năm a,
Làm sao lại dài như vậy chứ,
Thời gian dư dả đến mức làm cho người ta không muốn cố gắng như vậy, muốn
ngủ trưa một cái, meo!"
"Ha ha ha."
Pall tiếp tục cổ vũ sĩ khí, giống như là một thuyền trưởng cướp biển đang dạy
bảo cho thủy thủ dưới trướng của mình:
"Tăng cường thực lực là một chuyện, đến lúc đó địa vị trong giáo là con đường
thứ hai, có trời mới biết hai năm sau cậu có thể đi đến vị trí nào trong nội bộ
Trật Tự Thần Giáo và bên cạnh cậu có thể bồi dưỡng được một mạng lưới thế
lực ra sao.
Dù gì thì giới giáo hội hiện tại đang loạn, chiến tranh ở giữa Thần Giáo chính
thống đều đã bắt đầu, không thiếu cơ hội lập công.
Lần này không phải chính là một công lao rất lớn sao, lãnh đạo phía trên cho dù
có biết Rasma ở chỗ này, sát thủ là do Rasma giải quyết, nhưng cũng không thể
tính công lao này cho Rasma, Rasma và nơi này đều là cấm kỵ, cho nên công
lao chắc chắn sẽ được tính cho cậu!
Tiếp tục đi, tiếp tục tìm cơ hội, tiếp tục lập công, tiếp tục lên chức!
Đến lúc đó Rasma xem như ra ngoài lại có thể thế nào, hắn ta là Đại tế tự tiền
nhiệm còn có thể quản lý quan chức đương nhiệm sao!
Đám người này, chính là thích ăn đòn, xem cái ổ chó quan trọng hơn bất cứ thứ
gì, thích ngồi trong ổ chó để bày ra tư thế cao quý, khi cậu dự định đi đập hư ổ
chó của bọn hắn, bọn hắn sẽ sợ đến nỗi run rẩy hơn bất cứ ai!
Cùng lắm thì chơi hắn, làm cho Thần Giáo phân liệt, nội chiến, xem xem rốt
cuộc là ai càng đau lòng hơn meo!"
Bởi vì tận mắt chứng kiến Dis trỗi dậy, Pall mới tin tưởng, trên thế giới này thật
sự có thiên tài có thể giúp đỡ kẻ vô dụng như mình!
Mà trong khoảng thời gian này Karen từng bước một đi tới, Pall kiên định cho
rằng, Karen chính là một Dis tiếp theo, mà lại, Dis còn nâng Karen trên bờ vai
của mình!
Bây giờ hồi tưởng lại, Pall mới ý thức được lúc trước số tiền mà Dis đặt cược ở
trên người Karen, rốt cuộc lớn bao nhiêu, không, là Dis sớm đã tất tay!
Pall giơ móng vuốt lên, giơ theo hướng gió:
"Tổ huấn của gia tộc Ellen: Cướp biển chân chính, mãi mãi cũng sẽ không e
ngại sóng gió, bọn họ sẽ chỉ bởi vì gió êm sóng lặng mà cảm thấy cô độc!"
Karen mở miệng nói: "Cô biết không, ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ giống như
đang đứng trên trên sân khấu rạp hát biểu diễn vở kịch tình cảm bi đát, rất nhiều
lần ta đều cảm thấy mình hẳn là cầm một cái kịch bản thù hận sâu đậm, vì thế
mà đã chuẩn bị tâm lý không ít lần."
"Meo?"
"Nhưng kết quả lại là, ta phát hiện bản thân mình làm không được, thật sự làm
không được."
"Giống như là cậu trực tiếp gọi bé Rasma là Cha xứ, nói cho hắn biết, cậu đã
tới, muốn tiện đường về thăm nhà một chuyến à?"