"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm cho thầy của mình mất mặt, cho nên bây giờ
ngài có thể nghỉ ngơi một chút sao?
Mặc kệ như thế nào, ngài ít nhất cũng phải giữ lại một chút sức để viết di chúc
đi chứ, cái di chúc này còn không được ngắn quá, mở đầu ngài có thể nhớ lại
một chút về cuộc đời của mình, ở giữa có thể đưa ra một chút ý kiến cho Thần
Giáo, nhưng còn phần cuối bắt mắt nhất thì ngài có thể dành cho tôi, tôi tin
tưởng phần lớn những người đọc di chúc của ngài cũng sẽ nhảy qua phần đầu và
phần giữa, chỉ nhìn vào phần cuối.
Còn nữa, mấy lời châm chọc đơn giản kia cũng không cần viết đâu, những nhân
vật lớn da mặt rất dày, hoàn toàn có thể không thèm để tâm, ngài nhìn xem thầy
của tôi vừa mới biến mất bao lâu mà bọn họ đã dám đối xử với tôi như thế này
rồi."
Karen được Alfred đỡ, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Hình chiếu to lớn của Tahisen bắt đầu tiêu tán, cuối cùng, chỉ còn lại một ông
lão từ từ bước đến, ông ta bị thương, cơ thể tiêu hao nghiêm trọng, nhưng sắc
mặt lại mang theo vẻ hồng hào, nhìn qua tinh thần cũng cảm thất rất tốt.
Marvalho hạ xuống bên cạnh ông ta, mở miệng nói: "Ta vừa mới thông qua
Lưỡi Hái Chiến Tranh để xây dựng trần pháp truyền tin lâm thời để liên lạc về
Thần Giáo."
"Ừm, vất vả ngài rồi, lần này ngài chắc chắn cũng tiêu hao rất lớn, hi vọng sẽ
không mang đến những ảnh hưởng không cứu vãn được đối với sự phát triển
của ngài trong tương lại."
Marvalho nghe nói như thế, gượng cười: "Ta là vãn bối trực hệ của ngài."
"Khi ngài Marchettini lựa chọn ngươi, thì ngươi cũng đã không phải, ta...
Không xứng."
Đám thuộc hạ của Karen cũng đồng loạt hành lễ với Tahisen:
"Kính chào ngài."
"Kính chào ngài."
Karen nhẹ nhàng đẩy Alfred đang đỡ mình ra, cơ thể của anh có chút lay động,
nhưng cũng kiên trì hành lễ:
"Kính chào ngài."
Tahisen không nhìn Karen, đương nhiên, ông ấy cũng không nhìn những người
khác, trong mắt ông ta, cái Đội Quan Sát này từ trên xuống dưới đều là những
phần tử đầu cơ.
Dù sao thì thành phần bên trong của cái Đội Quan Sát này, trong nhà có bối
cảnh chiếm đại đa số. Người ngoài cũng không biết lần hành trình quan sát này
là do Neo và Karen trực tiếp quyết định, những người khác chỉ nghe theo, sẽ chỉ
cho rằng đây là một đám gia tộc đang họp bàn chính trị để đặt cược.
Tahisen đi đến trước mặt Wilker, đưa tay giúp Wilker sửa sang lại cổ áo một
chút.
Một cái động tác này thế nhưng làm Wilker sợ đến nỗi giờ hai tay:
"Ngài thật sự phải ra đi rồi sao, bỗng nhiên trở nên hiền lành như thế khiến tôi
thật sự có chút không thích ứng."
"Thầy của ngươi có nói với ta, nói rằng ngươi là sự kiêu ngạo lớn nhất trong đời
này của hắn ta."
"Chuyện này... chuyện này... chuyện này sao có thể." Wilker thở một hơi dài
nhẹ nhõm, hốc mắt ửng đỏ lên, "Ai, tôi thật sự không nghĩ tới thầy ấy sẽ xem
trọng tôi đến như vậy."
Tahisen tiếp tục nói: "Hắn ta còn nói, cho dù hắn ta không ở đây thì ngươi cũng
có thể bước lên con đường thuộc về chính mình."
"Tôi biết, tôi hiểu rồi." Wilker xoa xoa nước mắt, "Cho nên ngài phải giúp tôi, ít
nhất cũng phải đưa cho tôi một con đường chứ."
Tahisen nói: "Ta có hỏi hắn, có cần giúp ngươi một chút hay không."
Trên mặt Wilker lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng: "Tôi đoán được mà, trước khi
thầy ấy biến mất chắc chắn đã nhắc nhở với ngài về tôi, thầy của tôi rất tốt, là
người mà đời này tôi kính yêu nhất."
"Hắn ta nói, không cần, còn bảo ta đừng có xen vào chuyện của người khác."
Wilker: "..."
"Ta mệt rồi, đi nghỉ một chút." Tahisen quay đầu nhìn về phía con chó ba đầu
Giragon vẫn còn nằm ở đó, "Hi vọng nó sẽ không lại nổi điên đi."
"Ngài..."
Tahisen trừng mắt liếc Wilker, nói: "Còn có thể chống chịu được một hồi, không
đến nỗi ngủ thiếp một giấc rồi đi luôn đâu, ta phải chờ người trong giáo đến, ta
còn có chút lời muốn nói với bọn hắn."
Lúc này, Marvalho mở miệng nói: "Có một đám cướp biển đang đi đến đây."
Tất cả mọi người bắt đầu đề phòng, chuẩn bị chiến đấu.
Ngay cả Wilker, cũng lấy ra một cái bìa sách bằng kim loại, phía trên có năng
lượng linh tính nồng đậm đang chuyển động.
Đám cướp biển đứng ở bên ngoài, một chiếc xe ngựa chạy tới, dừng lại ở
khoảng cách rất xa.
Reese xuống xe ngựa, hắn thay một bộ quần áo mới, tóc ướt sũng, sau khi
chống gậy bước đến, cách rất xa, vứt cây gậy xuống, sau đó lảo đảo tiếp tục đi
tới, "Phù" một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Hắn ta vừa mới tắm rửa xong, bởi vì hắn biết không có thời gian để xử lý tang
lễ, chỉ có thể tắm một cái, ít ra bản thân mình có thể ra đi sạch sẽ một chút.
Hắn ta đưa tay, móc một quyển trục từ trong ngực, mở ra đặt trên mặt đất, trên
đó có viết những cái tên.
Sau đó, hắn nghiêng người về phía trước, bàn tay và cái trán đều đặt sấp trên
mặt đất, mở miệng nói:
"Gia chủ đương đại của gia tộc Castle, Reese. Castle, đến đây để đền tội."
Vẻ mặt của Tahisen không thay đổi mà nhìn hắn, không nói chuyện.
Reese tiếp tục nói: "Bây giờ có phải ngài cần một nơi để nghỉ ngơi không? Gia
tộc Castle nguyện cung cấp cho ngài nơi để nghỉ ngơi, chờ đợi lực lượng của
Trật Tự Thần Giáo đến, trong lúc này, gia tộc Castle sẽ không tiếc bất cứ giá
nào để bảo hộ ngài và những người bên cạnh an toàn."
"A." Tahisen phát ra tiếng cười.
Reese tiếp tục nói: "Tôi đã hạ lệnh để thuộc hạ thân tín đi giết con cái và cháu
trai cháu gái của tôi, yêu cầu của tôi là để bọn nó uống thuốc độc tự sát, như vậy
thì có thể cố hết khả năng giữ lại toàn thây mà nộp lên Trật Tự Thần Giáo.
Hừng đông ngày mai, ngài có thể trông thấy di thể của những tội nhân được sắp
xếp chỉnh tề ở nơi đó.
Đây là danh sách của gia tộc tôi.
Về phần tôi, vì để ước thúc người trong gia tộc, vì bảo hộ an toàn của ngài, sau
khi xong mọi chuyện thì tôi sẽ chờ người của Trật Tự Thần Giáo đến Hỏa Đảo
rồi sẽ lập tức tự sát.
Đây là thuốc độc mà tôi đã tự chuẩn bị cho mình."
Reese để một cái bình nhỏ màu đỏ trên mặt đất.
Tahisen cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Ngươi biết ta là ai?"
Reese trả lời: "Từng thấy bức họa chân dung của ngài, bằng một con đường
khác, cho nên biết thân phận của ngài."
Bởi vì biết thân phận... Cho nên Reese rõ ràng, cái sự kiện này, Trật Tự Thần
Giáo không có khả năng mặc kệ.
Địa vị của vị này... Thật sự đã liên quan đến mặt mũi của Trật Tự Thần Giáo.
Hỏa đảo và Liên minh cướp biển Roma Fort trên Hỏa Đảo, nhìn như có thể hô
mưa gọi gió trên vùng biển này, nhưng nếu đem so sánh với Trật Tự Thần Giáo
thì chỉ là một con kiến.
Sở dĩ lúc trước con kiến này còn có thể nhảy nhót mấy lần, xem như có đánh
một trận cùng với hạm đội Ám Nguyệt được Trật Tự Thần Giáo ủng hộ cũng
không có gì phải sợ, đó là bởi vì Trật Tự Thần Giáo không có khả năng nhàn rỗi
không có chuyện gì làm mà đi bóp chết một con kiến.
Mặc kệ làm chuyện gì, cũng nên cân nhắc so sánh lợi ích một chút.
Nhưng sau khi vị này xuất hiện thì sự việc đã không còn giống vậy nữa, cho dù
có vượt qua muôn trùng núi non thì Trật Tự Thần Giáo cũng sẽ tới để bóp chết
những "Tội nhân" ở trên Hỏa Đảo này.
Ngay cả một cái Thần Giáo chính thống lớn như Luân Hồi, nhưng khi đối mặt
với sự tấn công của Trật Tự, cũng chỉ giữ vững được một ngày thì đã đầu hàng,
đám cướp biển ở trên Hỏa Đảo này thì tính là cái thá gì?
Tahisen cúi thấp tầm mắt xuống, hỏi: "Có yêu cầu gì sao?"
Reese lập tức run giọng nói: "Không dám có yêu cầu nào khác, cũng không dám
cầu xin, chỉ là có một việc cần bẩm báo. Đó chính là các con của tôi có chút
không tuân theo quy củ, ở bên ngoài có mấy đứa con riêng, tên của bọn chúng
cũng bị tôi viết vào trong phần danh sách này."
Tahisen khoát tay áo, nói: "Mọi thứ sẽ được điều tra, nếu xác nhận không có họ
Castle và cũng không có nhận được sự đãi ngộ đến từ gia tộc Castle, thì cũng sẽ
không được tính là người trong gia tộc."
Reese cảm động đến nỗi nước mắt chảy xuống:
"Cảm ơn ngài nhân đức, ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại."