Ellen, nhưng tôi không nhất thiết phải yêu cầu cậu sống trong trang viên Ellen.
Thực ra, nơi gọi là nhà này khiến tôi cảm thấy hoảng sợ khi đã rất lâu không
quay lại, nhưng sau khi trở lại rồi thì cũng chỉ có vậy thôi.
Ngoài ra, cậu biết không, tôi luôn tò mò về việc tại sao Dis lại ngồi nhìn đám
Mason, Marie, Winnie bận rộn làm hợp đồng cho vay để mua căn hộ gì đó cho
cậu, Dis chắc chắn biết rõ về nguồn tài chính của trang viên Ellen, cho dù họ đã
sa sút như bây giờ, nhưng chắc chắn họ không có vấn đề gì với nguồn tài chính
thế tục.
Bây giờ nghĩ lại, có phải Dis đoán trước được rằng cậu sẽ chọn chuyển ra ngoài
sau khi chuyển đến trang viên Ellen không?"
"Dis chỉ ngưng tụ ra ba mảnh vỡ của Thần cách mà thôi,
Ông ấy không phải là Thần."
Pall trợn mắt nhìn Karen và nói: "Chỉ có cháu trai như cậu mới dám nói điều
này."
Alfred cười nói: “Nếu vậy thì sau này tôi còn có thể được ăn đồ ăn do thiếu gia
nấu nữa rồi ha?"
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Pall lại trừng mắt nhìn Kim Mao và mắng "Cá quế chiên xù là của ta, con chó
ngu ngốc!"
Sau khi mắng Kim Mao xong, Pall nghĩ ra điều gì đó và hỏi:
"Có muốn dẫn Berger đi cùng không?"
Alfred gợi ý: "Sau này hắn có thể là sĩ quan liên lạc giữa chúng ta và trang viên
Ellen."
Điều đáng sợ nhất ở nơi làm việc là những đàn anh luôn tốt với bạn, sẵn sàng
giúp đỡ và chỉ dạy cho bạn có thể đuổi bạn ra khỏi vòng trong chỉ bằng một lời
nói bất ngờ.
“Ừm.” Karen gật đầu, “Tôi nghĩ sự sắp xếp này ổn đấy.”
“Vậy thì… Eunice thì sao?” Pall hỏi.
“Cô ấy đã nói rằng nếu tôi muốn rời khỏi trang viên, cô ấy sẵn sàng đi cùng
tôi.” Karen nói.
Rõ ràng, Eunice không cần Alfred đề xuất làm sĩ quan liên lạc hay gì, mà
Alfred cũng không dám đề nghị.
Karen vỗ tay nói:
"Vẫn còn hơi sớm để nói mấy điều này. Chúng ta phải giải quyết xong chuyện
của Nữ hoàng trước. Alfred, trận pháp chuẩn bị ra sao rồi?"
"Tôi thấy không có vấn đề gì, hơn nữa, tôi có một đề xuất mới."
"Ồ?"
"Trong ghi chép của ông Hoven có một đoạn ngắn phân tích cụ thể thuật pháp
"thức tỉnh" của Thần Trật tự. Ông ấy nói rằng hiến tế máu của những người cùng
huyết thống có thể giảm bớt gánh nặng cho việc "thức tỉnh"."
“Phải hiến tế bằng máu sao?” Karen gật đầu, “Chuẩn bị đi, việc này không khó,
tóm lại là đảm bảo tỷ lệ thành công tối đa để đánh thức được Bá tước Recal, sau
đó trên cơ sở này, tốt nhất là tôi không lập tức ngất đi.”
“Vâng, thưa Thiếu gia, tôi hiểu.” Alfred nói.
“Cuối cùng thì khi thông báo cho ông Anderson, cứ thực hiện theo kế hoạch đã
định trước đó, để tôi làm cho.” Pall nói “Sau đó, tôi sẽ chạy lên chạy xuống với
con chó ngu ngốc này để xem có vấn đề hay sai sót gì trong lâu đài cổ của gia
tộc không."
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Alfred đi ra mở cửa:
"Ông Bede."
“Ừ.” Bede cầm giá vẽ trong tay, nhìn Karen đang ngồi bên trong, “Thiếu gia
Karen, tôi đến trả lễ đây.”
"Mời vào."
Ông Bede bước vào, thấy Karen đang ngồi trên bàn, ông nói: "Gió chỗ này khá
lớn đấy thiếu gia."
“Vâng.” Karen đứng dậy, đi đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Ông Bede đặt giá vẽ xuống, chuẩn bị màu vẽ, nhưng ông không vội đặt cọ mà
cũng ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện.
Pall cưỡi Kim Mao, đi qua trước mặt ông, rồi rời khỏi phòng ngủ.
"Thú cưng rất dễ thương," Bede nói.
“Vâng.” Karen đồng ý.
Alfred mang hai cốc nước lạnh đặt lên bàn cà phê, sau đó anh cũng bước ra khỏi
phòng ngủ và đóng cửa lại.
“Nói thật với cậu, khi trong nhà xuất hiện một con mèo, không, trong nhà có
thêm một con mèo đen, trong lòng tôi thật sự không quen.” Bede cười nói.
Thật ra, Pall và con mèo trong bức chân dung có thể nói là hoàn toàn giống
nhau;
Nhưng trong mắt người bình thường, mèo đen và mèo đen thật ra không có gì
khác biệt, hơn nữa, khí chất của Pall cũng đã thay đổi rất nhiều trong một trăm
năm qua.
Điều quan trọng nhất là mặc dù gia tộc Ellen là một gia tộc có hệ thống tín
ngưỡng, nhưng việc tổ tiên xa nhà hơn một trăm năm mới trở lại vẫn sẽ khiến
họ cảm thấy rất hoang đường, một khi không nghĩ theo hướng đó thì cũng sẽ
không có chút nghi ngờ nào.
Ngược lại, Berger - người mới đến nhà Ellen không lâu, dễ nghĩ theo hướng đó
hơn.
“Sau này sẽ quen thôi.” Karen ngập ngừng nói.
"Thiếu gia, cậu muốn vẽ không?"
"Tôi không giỏi vẽ."
"Cậu có thể mô tả, tôi sẽ vẽ."
"Vậy thì tốt quá rồi, làm phiền ông."
"Thiếu gia khách khí quá. Tôi còn phải cảm ơn cậu vì khay màu mà cậu đã tặng
tôi ngày hôm qua. Nó rất quý giá."
“Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ không?” Karen hỏi.
“Tất nhiên.” Bede đặt cốc nước xuống và làm ra vẻ lắng nghe.
Karen không trực tiếp mô tả cảnh đó cho ông Bede, thay vào đó anh hỏi:
"Ông Bede, ông đã bị lừa bao giờ chưa?"
“Lừa sao?” Ông Bede bật cười, “Thiếu gia, cậu đang hỏi về kiểu lừa gì vậy?”