Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Leon nhìn chằm chằm vào tàn thuốc đang nhẹ nhàng dập tắt, cậu ta rõ ràng

không có tiếp tục hút thêm một hơi, nhưng chóp mũi và hốc mắt lại bắt đầu mỏi

nhừ.

Trước lúc Waffron chết, chú ý nhất đến việc kiến thiết tâm lý đứa cháu này của

mình.

Ông ta không hy vọng cháu của mình áy náy, cũng không hi vọng Leon gánh

chịu quá nhiều; Leon cũng hiểu được tâm ý của ông nội mình, cậu ta chủ động

đi dùng nụ cười tiếp tục đối mặt với cái thế giới này.

Chỉ có điều nụ cười của cậu ta lúc này so sánh với nụ cười của vị công tử trong

quá khứ trước kia, giống như là một bức tranh bị rút ra tất cả màu sắc, ngươi

thấy cậu ta đang cười, ừm, cậu ta hoàn toàn chính xác cũng chỉ là đang cười.

Cho nên, sau khi Alfred báo cho cậu ta về "Chân tướng" sự việt, lúc đối mặt

Elanga, cậu ta cũng có thể cười cho có.

Cậu ta hiện tại, nhiều khi đều cảm thấy cuộc sống của mình giống như là một

diễn viên, cậu ta còn sống, đứng trên sân khấu, biểu diễn cho người nhà trên trời

nhìn.

Nhưng mà tất cả sự kiên cường, cùng với điếu thuốc này, cùng với một câu nói

"Tắt đi" kia của Karen, trong nháy mắt tan rã.

Leon hé miệng, sau đó dùng sức hít sâu một hơi, bàn tay dùng sức chà xát mặt

mình hai lần.

"Bộ trưởng, rất xin lỗi, ta nhất thời có chút khó mà tiếp nhận, không, không

phải khó mà tiếp nhận, mà là ta không nghĩ tới ngài bảo ta đến để nói những lời

này, ta..."

"Có chút đột nhiên?"

"A, ừm, đúng vậy, quá đột nhiên, đột nhiên đến nỗi ta hoàn toàn không có

phòng bị."

"Ta cũng có cảm giác tương tự."

Karen đưa tay dự định đi lấy thêm quả xoài thứ hai.

Leon thấy thế, chủ động đưa tay cầm lấy giúp, sau khi nhanh chóng lột vỏ xong,

đặt ở trên bàn ăn trước mặt Karen.

Karen nhìn thoáng qua tay của Leon, vẫn là không động đến quả xoài này.

"Thật ra, ta vốn là muốn kéo cái chuyện này về sau, nghĩ đến lúc phía trên quyết

định chủ ý rồi ra lệnh, ta lại căn cứ theo kết quả của mệnh lệnh để đưa ra lựa

chọn của mình, ta cũng cảm thấy ta sẽ suy tư xoắn xuýt rất lâu, nhưng khi ta

phải biết phía trên từ bỏ kế hoạch ra tay, ta mới ý thức được thì ra trong lòng

của ta đã có đáp án từ sớm.

Đơn giản, bình tĩnh, tự nhiên, vốn cũng không cần phải do dự."

"Tạ ơn ngài, Bộ trưởng, nhưng ta không muốn bởi vì chuyện của ông nội ta, để

ngài phải rơi vào tình cảnh lúng túng nữa, đây không phải là điều ta muốn thấy,

cũng không phải ông nội ta muốn nhìn thấy, ngài có thể nói với ta câu nói này,

ta đã cực kỳ cảm động, hoặc là, chúng ta có thể đợi về sau, chờ đợi một thời cơ

tốt hơn..."

"Cậu sai, ông nội cậu lúc còn sống quả thực đối với ta rất tốt, ta vẫn luôn cực kỳ

cảm kích ông ấy lúc trước khi có thể tuỳ tiện bóp chết ta, không có bởi vì tin

đồn phía ngoài mà ra tay với ta.

Mặt khác, ông nội của cậu trước lúc chết, lại làm mấy việc vì ta, mỗi một

chuyện, đều đáng để ta nhớ ơn ông ấy.

Nhưng ta đưa ra quyết định này, không phải là vì cậu, cũng không phải là vì ông

nội cậu, không phải là vì tình cảm riêng tư..."

Karen yên lặng móc một quyển Điều lệ Trật Tự từ trong túi thần bào ra, để lên

bàn.

"Căn cứ theo Điều lệ Trật Tự, bọn hắn đáng chết."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phía bìa ngoài, Karen cười cười, tiếp tục nói:

"Ta đã tìm được nguyên nhân hợp lý nhất cho hành vi tiếp theo của ta, về phần

cái hành vi này phải chăng có phù hợp với lập trường tình cảm riêng tư của ta

hay không, vậy cũng là trùng hợp, đúng không?"

"Đúng thế... Bộ trưởng."

"Tiếp tục làm chuyện của cậu đi, nhiệm vụ tiếp theo của cậu là đóng vai nhân

vật bây giờ của mình cho tốt, thay thế ta quản lý tốt sự vụ bảo an ở nơi này

giống như lúc trước, lúc nào ra tay và ra tay như thế nào, cậu cũng đừng hỏi

đến, ta sợ tâm tình của cậu sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu với lần hành động này."

Leon dùng sức gật đầu, nói: "Xin ngài yên tâm."

"Ừm." Karen khoát tay áo.

Leon đứng người lên, đi về phía đám người trong buổi tiệc.

Nơi xa, Alfred đứng ở ngoài cổng nhìn chằm chằm vào tình huống bên phía

thiếu gia, sau khi trông thấy Leon đứng dậy rời đi, Alfred móc quyển bút ký nhỏ

của mình ra, vẽ hai cái vòng lên trên tên của Leon.

Mặc dù con đường tín ngưỡng mới cuối cùng cần dựa vào ánh sáng của nó để

cảm hoá thế nhân đi theo, nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến việc ở

thời điểm sơ kỳ dựa vào sức hút cá nhân của người dẫn dắt để cấu tạo ra một cái

dàn khung cơ bản.

Cả hai, cũng không xung đột.

Cho nên, khảo hạch tín đồ trung tâm ban đầu, trung thành, vĩnh viễn được xếp

tại vị trí thứ nhất.

Lúc này, Elanga đi tới bên cạnh bàn Karen, nói với anh: "Bộ trưởng Karen, ta

có thể ngồi ở chỗ này không?"

"Đương nhiên." Karen mỉm cười gật đầu, sau đó đem cái quả xoài mà lúc trước

trước Leon dùng đôi tay lau nước mũi và nước mắt mà lột cho mình đến trước

mặt Elanga, "Nếm thử đi, ta cực kỳ thích cái mùi này."

"A, phải không, vậy thì cảm tạ ngài." Elanga cầm lấy thìa, múc một ngụm đưa

vào trong miệng, "Ừm, rất ngon."

"Nếu như ngươi thích mà nói, có thể để lễ tân khách sạn đưa lên phòng."

"Được rồi, tạ ơn ngài nhắc nhở, ta vừa rồi trông thấy ngài và thuộc hạ của ngài

ở chỗ này trò chuyện công việc?"

"Đúng thế."

"Vị thuộc hạ kia của ngài, là cháu trai của Đại chủ giáo đại khu tiền nhiệm, vừa

nãy Chủ giáo Parker cũng có giới thiệu, ta cũng cảm thấy rất đau lòng về

chuyện mà gia đình họ gặp phải."

"Cậu ta không cần thương hại, cậu ta cực kỳ kiên cường."

"Đương nhiên, tín đồ Trật Tự, đều cực kỳ kiên cường, bất cứ là sóng gió gì đều

không thể đánh ngã, đây cũng là nguyên nhân Trật Tự Thần Giáo bây giờ cường

thịnh như vậy."

Karen lắc đầu, nói: "Đã từng có một vị trưởng bối nói cho ta vì sao Trật Tự

Thần Giáo có thể có được địa vị hiện nay trong giới giáo hội."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK