Người sở hữu cơ thể của Tà Thần,
Người thừa kế duy nhất của gia tộc Inmerais,
Karen,
Dù có lấy cái nào, nó cũng gần như chỉ rõ tiềm năng của cậu rồi, đừng nói đến
bây giờ có tận 3 cái.
Thậm chí,
Dù cho cậu không làm gì cả, chỉ việc tập trung vào sinh con với Eunice hoặc
Camila cũng là bảo vật vô giá rồi.”
“Được rồi, bây giờ cô ngậm miệng được rồi đó.”
“Ta sẽ cứ nói mấy lời này”
“Vậy thì tôi sẽ nhờ Alfred đến chợ thú cưng của Yorktown mua một đám mèo
Garfield, ngắn xanh, lông cam, đều là giống đực, cô làm mẫu cho tôi trước đi.”
“......” Pall
Mike quay xe lăn đi về phía trước, đầu tiên chào bà Jenny và Eunice, sau đó lập
tức đến trước mặt Karen, đưa tay ra bắt tay
“Chào mừng cậu Karen.”
“Cảm ơn sự tiếp đón của ngài.”
“Đây là điều tôi nên làm thôi.”
Sau khi hỏi thăm ngắn gọn, tất cả mọi người lên xe.
Karen đang ngồi trong một phiên bản mở rộng của “Compin” màu đen, không
gian rất rộng, còn có thể uống rượu vang đỏ.
Eunice và Karen ngồi một bên, ông Mike và bà Jenny ngồi ở phía đối diện.
Alfred cùng chó mèo ở trong một chiếc xe khác.
Ông Mike không nói nhiều, có lẽ những lời nói lúc nãy đã là tất cả những gì ông
ấy nói hôm nay rồi, thế nên sau khi lên xe sau khi căn dặn người phục vụ rót
rượu, ông ấy chỉ đơn giản ngồi đó uống rượu thôi.
Nhưng ông ấy phớt lờ khách như vậy không phải do cố ý, mà là kiểu tính cách
như thế, có hơi hướng nội và không giỏi giao tiếp.
Đoàn xe chạy vào trung tâm Yorktown, vượt qua tất cả đèn đỏ dọc đường, có
thể thấy cảnh sát giao thông trên đường nhưng lại không có phản ứng gì với
điều này.
Sau khi qua một cái đèn đỏ nữa, bà Jenny cười nói: “Xe đón khách trong nhà
mang biển số hoàng gia Wien.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Karen nhấp một ngụm rượu trong ly
Thế nhưng, đoàn xe không bị cản bởi đèn đò vẫn buộc phải dừng ở ngã tư phía
trước, một nhóm người biểu tình đang cầm biển hiệu diễu hành phản đối, đồng
thời hô vang khẩu hiệu.
Bà Jenny cười giải thích: “Ở Wien, hoạt động diễu hành rất phổ biến, gần như
đó là một phần cuộc sống người dân nơi đây, vì luôn có một số người ăn nó quá
và cần tiêu hóa.”
Mike dường như đã nghĩ ra điều gì đó, mở miệng nói: “Trước đó, tôi có nghe
nói thiếu nữ bảo vệ môi trường Delise đã tổ chức một buổi diễn thuyết, tuy
nhiên cô ấy lại đứng trên bục chỉ trích lối sống xa xỉ không bảo vệ môi trường
của một vài công ty và khách quý. Mấy công ty đó đều là nhà tài trợ của cô ấy,
và những vị khách quý đã đích thân đến tham dự sự kiện của cô, kết quả là cảnh
tượng đó khá xấu hổ.”
“Delise?”
Karen nhớ rằng Delise đã sống lại trong đêm đó, nhưng do bị ảnh hưởng bởi
bùa chú cấm, đã trở nên…. thuần túy hơn.
Nghe chuyện mà Mike để, xem ra bây giờ cô ta đúng là thiếu nữ bảo vệ môi
trường rồi.
Đoàn diễu hành băng qua đường, và đoàn xe bắt đầu di chuyển.
Karen hạ cửa xe xuống, nghe thấy khẩu hiệu của đoàn diễu hành bên ngoài:
“Ăn chay vẻ vang, ăn thịt dã man.”
Trong đoàn diễu hành có một bảng hiệu lớn: Ăn ít lại một miếng thịt, bạn cũng
không chết được đâu!
“Xem ra, chủ đề của cuộc diễu hành hôm nay là ăn chay.” Bà Jenny nói
Trong đầu Karen không ngừng hiện lên hình ảnh những đứa trẻ lao động suy
dinh dưỡng mà anh nhìn thấy ở cảng, quả thật, tâm trạng vui buồn giữa người
với người không giống nhau.
Karen vừa kéo cửa xe lên vừa cười:
“Đúng là những người tốt.”
Mike nghe xong câu này liền hỏi: “Cậu Karen cảm thấy như vậy sao?”
Karen để ý khi ông ta hỏi câu này, ánh mắt lộ ra vài tia khinh thường, ông ta
thực sự là người không giỏi che giấu.
“Có lẽ không khác Wood là bao, ban đầu Wood cho rằng bản thân là người đến
từ giáo hội gia tộc, thế nên hiển nhiên cho là anh sẽ “hất mặt lên trời kiêu
ngạo”, và Mike sợ là sẽ cảm thấy bản thân mình “động lòng trắc ẩn”.
“Bọn họ thật sự là một nhóm người tốt, chỉ là họ không coi hầu hết những
người không nhìn thấy và không tiếp xúc như con người mà thôi.”
Mike lè lưỡi và uống cạn ly rượu vang trong tay, nói:
“Tôi rất thích câu nói này của cậu Karen.”
Karen mỉm cười với ông ta
Đoàn xe rời khỏi Yorktown và tiếp tục đi đến ngoại ô, sau khi băng qua một khu
rừng rậm, đoàn xe tiến vào trang viên tầm 1 giờ chiều.
Đây là một trang viên rất lớn
Karen thấy pháo đài mới ở trong trang viên, xa xa là pháo đài cũ và hội trường
biểu diễn có chút đổ nát.
Một tấm thảm đỏ được trải thẳng từ cửa xe đến cầu thang, với người hầu nam
đứng một bên và bên còn lại là người hầu nữ.
Trên bậc thềm,
Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đi về phía Karen, và trên bậc
thềm, có một ông lão với mái tóc bạc trắng đang chống gậy.
Người đàn ông chính là bố của Eunice, chồng của bà Jenny, tộc trưởng hiện tại
gia tộc Ellen - Bede. Ellen
Trong lúc đi ngang qua, Bede ra hiệu bằng mắt với vợ và con gái, sau đó đi
thẳng đến trước mặt Karen, cung kính nói:
“Gia tộc Ellen hoan nghênh cậu đến thăm.”
Tất cả người hầu hai bên đều cúi chào Karen.
“Cảm ơn sự đón tiếp nồng hậu của ngài.”
“Nào, mời cậu đến đây với ta, ta đã chuẩn bị những món ăn ngon nhất và rượu
ngon nhất cho cậu.”
Ông Bede dẫn Karen đi qua thảm đỏ, đi lên cầu thang, ông lão trên bậc thềm
chống gậy và chào Karen:
“Sự ghé thăm của cậu chính là món quà mà vận mệnh đã tặng cho gia tộc
Ellen.”
Bede giới thiệu: “Đây là bố tôi.”
Tộc trưởng cũ, Anderson.
“Sự nồng hậu của ngài khiến tôi khó lòng bình tĩnh được” Karen nói
Phía sau, Alfred đến đây cùng với Pall đang nằm trên vai và dẫn theo Kim Mao.
Ánh mắt của Pall tập trung vào hội trường nghệ thuật do gia tộc xây dựng vào
năm đó, giờ hầu hết các bức tường bên ngoài cây cối mọc lên um tùm, hiện rõ
một đống đổ nát hoang tàn.
Sau đó, Pall lại nhìn về phía Bede.
Chà, cũng không tệ ha, thái độ rất khiêm nhường, đẹp trai nhất trong ba anh em,
chả trách lại có thể sinh được cô con gái xinh đẹp như Eunice.
Chính là, sao trên người Bede lại có mùi giống yêu tinh radio vậy?
Pall đương nhiên sẽ không cho rằng đứa cháu trai này là ma quỷ dù có là ma
quỷ thì cũng không có gì lạ cả... nhưng nó có cảm giác khí chất trên người Bede
giống với Alfred…. dầu bên trong khí đốt.