Tất cả ánh sáng và bóng tối đều đang nhanh chóng chảy về, nhanh chóng kéo
duỗi lại các nếp uốn, sự bình tĩnh vĩnh hằng lại trở về.
Dis từ từ ngẩng đầu, mở mắt ra, trong tròng mắt không thể hiện ra một chút cảm
xúc nào, quyển bút ký của Thần Nguyên Lý kia thì đang được cầm trong tay.
Dis bước về phía ngoài cung điện, nhưng sau khi đi được một khoảng thì dừng
bước.
Xoay người, hướng mặt về phía trong cung điện, ánh mắt của Dis đảo qua bốn
phía, trầm giọng nói:
“Chabak.”
Một bóng đen to lớn chảy từ phù điêu ở phía trên xuống, lộ ra gương mặt giống
như một tên hề, khí tức mạnh mẽ tản ra khắp nơi.
Bên trong toà cung điện này đã từng phong ấn không ít Ma Thần, ngay cả Chủ
Thần cũng có ba vị, nhưng bởi vì Thần Trật Tự đã từng đến nơi này, phần lớn
các tiểu thế giới và Ma Thần đều bị tiêu diệt.
Những vong hồn và tàn niệm còn sót lại kia sau khi trải qua quá trình chém giết
và tự nuốt chửng nhau trong một kỷ nguyên thì kẻ thắng cuối cùng chính là nó,
Chabak.
Bóng đen đã hoàn toàn chảy xuống từ bức phù điêu ở trên, hóa thành một gã hề
khoác trên người tấm áo choàng màu đen.
“Ta vốn là muốn để cho ngươi tuỳ ý rời đi, cũng không có ý định cưỡng ép giữ
ngươi ở lại đây, nhưng ngươi không nên chủ động buông lời khiêu khích ta, lần
trước ngươi có thể vào đây và mang người rời khỏi là bởi vì lúc ấy ta đang bị
nơi này kiềm chế, là do ngươi…may mắn mà thôi.”
Dis mở tay ra, Lưỡi Hái Chiến Tranh xuất hiện.
Lần này khi Lưỡi Hái Chiến Tranh xuất hiện thì trong nháy mắt nó trở nên vô
cùng ngoan ngoãn, thậm chí tự kích hoạt cấm chế bí mật bên trong, Dis cầm nó
trong tay tự như Thần Chiến Tranh đang tự mình sử dụng.
Khuôn mặt tựa như một gã hề của Chabak không thể hiện bất cứ cảm xúc nào,
nhưng sâu trong nội tâm nó đang run rẩy.
Nó vẫn luôn đang quan sát tình hình nơi này, chỉ có điều sau khi Dis tiến vào thì
đã mất đi hết tất cả cảm ứng, chờ đến khi Dis lại mở mắt ra rồi xuất hiện trong
cung điện, từ trong tiềm thức nó cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh.
Nhưng đối mặt với sự khiêu khích trực diện của Dis thì nó vẫn xuất hiện, bởi vì
nó tự tin rằng ở trên đời này không có ai có thể giết được mình, chỉ có Thần
hùng mạnh mới có cơ hội, mà từ trong trí nhớ của đám thần quan Trật Tự năm
đó thì nó đã biết được sự thay đổi đặc biệt của kỷ nguyên này.
Đây là thế giới…không có Thần!
Mặc dù Trật Tự Thần Giáo từ bỏ việc điều tra nơi đây, nhưng Chabak vẫn luôn
cố gắng để thoát khỏi sự giam cầm của toà cung điện Vĩnh Hằng, nó khát vọng
được nắm lấy thế giới tươi non này!
Dis đâm lưỡi hái đến, xuyên thấu qua vách ngăn trước người Chabak, đâm vào
cơ thể nằm ở giữa sự chân thực và hư ảo của Chabak.
Chabak cúi đầu xuống, nhìn xem lưỡi hái đang cắm trên ngực mình, cười nói:
“Đây là một món Thần khí rất không tệ, đáng tiếc, chỉ khi Thần khí nằm trong
tay của Thần thì mới có thể phát huy ra uy lực thật sự của chúng.
Sau một khắc, cơ thể của Chabak bắt đầu rạn nứt, vết thương nhanh chóng tràn
ra xung quanh, cùng với đó thì trạng thái tồn tại của nó cũng nhanh chóng tan
rã.
“Không, việc này sao có thể, sao lại có thể như vậy!”
Thứ đáng tự hào nhất giúp nó có thể trở thành kẻ thắng cuối cùng trong quá
trình chém giết và nuốt chửng nội bộ suốt cả kỷ nguyên chính là cơ thể bất tử
này, thế nhưng vì sao bây giờ lại thành ra như thế?
Dis không có trả lời, tay phải từ từ rút lưỡi hái về.
Tay trái mở ra, từng mảnh vỡ Thần cách xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó
những mảnh vỡ kết hợp lại với nhau để tạo thành một Thần cách hoàn chỉnh.
Nhưng nếu như quan sát Thần cách này một cách cẩn thận thì có thể phát hiện
dấu vết ghép nối trên Thần cách, đây là Thần cách bị một ý niệm hùng mạnh
gượng ép để tạm thời kết hợp chắp nối lại.
Cơ thể của Chabak đang dần tan rã, đôi mắt của nó đang nhìn chằm chằm vào
khối Thần cách kia.
Ngay sau đó, nó giống như đã chợt hiểu ra điều gì, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ mà
nhìn về phía Dis:
“Ngươi…ngươi…ngươi là… ngươi là...”
Câu nói kia đến cuối vẫn không thể thốt ra một cách hoàn chỉnh.
Nó đã chết, chết một cách triệt để, trải qua cuộc chém giết suốt một kỷ nguyên
không nhìn thấy ánh mặt trời, cơ hội rời khỏi nơi này để hướng về thế giới tự do
vô Thần cứ như vậy mà kết thúc ngay trước mắt.
Đây quả thật là sự trào phúng vô tình nhất của vận mệnh.
Lưỡi hái trong tay Dis biến mất, Thần cách lại quay trở về trong cơ thể, xoay
người, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cái bãi vật chất ở trên sàn kia thêm một
chút nào, giống như là khi một người bước đi cũng sẽ không quan tâm mình có
vô tình giẫm chết con kiến nào đó trên đường hay không.
...
Cung điện Vĩnh hằng của một kỷ nguyên trước.
Thần Trật Tự đang đứng ở đó lật xem quyển bút ký trong tay, chữ viết lạnh lẽo,
là vật vô tri vô giác nhưng lại có thể làm cho người ta cảm thấy cảnh tượng sinh
động như người trong cuộc.
Điều này đã không còn liên quan gì với phương thức hành văn, bởi vì lượng tin
tức khổng lồ ở trong đã đủ để miêu tả và khắc sâu về hiện thực
Hắn nhìn thấy thứ Dis đang thấy; hắn nghe được âm thanh Dis đang nghe; suy
nghĩ của hắn cũng là suy nghĩ của Dis.
Khuyết điểm duy nhất đó là bản bút ký này thiếu mất một trang.
Mặc dù cũng không ảnh hưởng đến cảm giác trải nghiệm chỉnh thể, nhưng sự
thiếu thốn này lại khiến cho Thần cảm thấy có chút không thoải mái.
Bởi vì hắn cảm giác được rằng trong một trang này rất có thể sẽ ẩn giấu đi một
thứ gì đó mang tính then chốt.
Cũng không biết, một trang này rốt cuộc đang ở đâu.
“Chabak …”
Ánh mắt của Thần Trật Tự liếc một chút vào trong góc khuất, những Ma Thần
trốn thoát khỏi các tiểu thế giới đã sụp đổ vào lúc này đang nấp trong góc khuất
mà run lẩy bẩy.
Hắn rõ ràng trong đám đó sẽ có một Ma Thần tên Chabak.
Hắn vốn khinh thường sự tồn tại của nó, nhưng bây giờ hắn biết, hắn muốn giết
nó.
Thần Trật Tự từ từ giơ tay lên,
Hắn có thể bóp chết cái con Ma Thần “Chabak” kia ngay lập tức.
Để cho an toàn thì hắn thậm chí có thể triệt để quét dọn đến tận góc khuất cuối
cùng của toà cung điện Vĩnh Hằng này, cuối cùng lại dùng Thần quang để tiến
hành gột rửa, đề phòng khả năng rằng sau khi tiêu diệt Chabak thì ý thức hỗn
loạn sau cuộc chém giết của những Ma Thần kia sẽ tạo ra một thứ khác, để cho
cung điện này không còn khả năng tạo ra bất cứ thứ tà ma ô nhiễm nào.
Để cho thời gian vĩnh viễn để lại một vết sẹo ở nơi này, cho dù muốn phục hồi
thì cũng không thể.
Hậu quả của việc làm như vậy đó là sau một kỷ nguyên nữa thì khi đoàn thăm
dò kia đến nơi này cũng sẽ không gặp phải sự thịnh nộ của một Ma Thần, đoàn
thăm dò đó cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Mặc dù việc thay đổi tương lai này sẽ để cho hắn tiếp nhận một cái giá phải trả
vô cùng đáng sợ, nhưng hắn cũng không ngại.
Chỉ cần kẻ nào có thể hoàn thành “Nhiệm vụ viết thư”, vậy thì hắn sẽ ban
thưởng cho kẻ đó.
Đây là lời hứa hẹn của Trật Tự, là thứ quý giá nhất được công nhận trong kỷ
nguyên trước.