“Ở xứ Wien của chúng ta, có một cái phương pháp để phân chia quý tộc và
không phải quý tộc, lúc đang tắm, người mà rụt rè khi cởi quần áo ra mà trước
mặt người ngoài, thường thường không phải quý tộc, mà người có vẻ mặt như
thường mới là quý tộc, nhưng cái này cũng không phải là bởi vì quý tộc đã mất
đi lòng liêm sỉ mà không thấy xấu hổ.”
Sidrod nói: “Bởi vì quý tộc đã quen để lộ cơ thể trước mặt người hầu, mà trong
mắt hắn, người hầu cũng không phải người.”
Sidrod lại bắt đầu lật miếng bít tết khác: “Ta thật sự rất lo lắng cho cháu gái của
ta, vì tương lai của nó.”
“Mặc dù lời này nghe có chút tàn nhẫn, nhưng ta cảm thấy ngài nên tôn trọng sự
lựa chọn của cô ta.”
“Thế nhưng mà, nó giống hệt như bà nội của mình, có đôi khi, bọn họ cũng
không năng lực để lựa chọn trên một phương diện khác, giống như như lời cậu
nói, trong công việc thì bọn họ không có vấn đề gì cả, nhưng bọn họ lại mê
mang ở trên phương diện tình cảm và gia đình.
Điều quan trọng nhất là, ta có thể có được sự giải thoát sau khi ly hôn với bà nội
của nó, nhưng ta không cách nào tách rời tình thân giữa nó và ta, đây là tình
thương giữa một người ông nội dành cho cháu gái của mình, cậu có thể hiểu
được sao?”
“Ta có thể hiểu được.”
Karen gật đầu một cái, bởi vì ông nội của mình thậm chí chủ động tách rời
huyết mạch của những người khác trong nhà để đưa cho mình.
“Ta biết, cậu là có thể ảnh hưởng đến Thần tử.”
Karen thả cái nĩa xuống, cầm ly nước lên uống một hớp, ngừng ăn, rất nghiêm
túc mà hỏi: “Ngài đang dự định nói gì?”
“Sự việc cũng đã xảy ra, việc kết hôn cũng đã xác định, ta không có năng lực
hay biện pháp để thay đổi gì cả, ta chỉ hi vọng, kết cục có thể cố hết mức mà
bình thường một chút, ta hy vọng cậu có thể giúp đỡ nó, không, là giúp bọn nó
một tay.
Bên cạnh ta không có gì tốt để có thể đáp lễ lại cho cậu, nhưng ta sẽ tìm......”
“Ngài không cần khách khí như vậy đối với ta, thưa thầy, sáng hôm nay ngài
giảng bài cho ta, đã đủ rồi, còn nữa, mặc dù ta không xác định về sau sẽ như thế
nào, nhưng ít ra xem xét trước mắt, Thần tử vẫn xem ta là bạn, hy vọng bạn bè
mình có một cuộc sống tốt, đây cũng là chuyện mà ta nên làm.”
Karen vẫn luôn rất rõ ràng với nhận thức của bản thân Marvalho, người ta đã hạ
thấp xuống để chơi trò chơi người thân và bạn bè, chính Marvalho vẫn luôn rõ
ràng bản thân là đang ngồi xổm xuống.
Nhưng mà chính mình và hắn cũng xem như giống nhau, bản thân hắn sẽ
thường xuyên tỏ ra thận trọng vì thân phận của mình, còn mình cũng thỉnh
thoảng sẽ toát ra tâm thái “Không giống bình thường”;
Cho nên khi đi cùng với hắn thì có thể thuận tiện để tự xem xét lại bản thân.
“Ở chỗ của ta có bản sao nhật ký và văn chương của Giáo Hoàng Điên, là để lại
trong lúc làm học sinh trao đổi khi trước. Căn phòng trước đây mà Giáo Hoàng
Điên ở trong ký túc xá, bị trường học tách riêng ra để phong ấn, nhưng ta có
biện pháp để đi vào.
Cậu cũng biết, là một nhà nghiên cứu lịch sử, thật sự không cách nào để từ chối
việc đi nghiên cứu những dòng văn tự mà họ để lại và chiêm ngưỡng nơi ở cũ
của họ, bởi vì đây là cơ hội để có thể đồng điệu cùng với linh hồn của bọn họ.
Cậu có thấy hứng thú với những thứ này hay không?”
Karen trả lời rất thẳng thắn: “Ta cảm thấy hứng thú, nhưng ta không muốn giao
dịch cùng với ngài.”
Sidrod lắc đầu: “Đây không phải là giao dịch, đây xem như là học bù.”
“Được rồi, thưa thầy.”
Sau khi dùng bữa, Karen rời khỏi nơi này, nhưng mới vừa đi tới bên hồ, hai
chiếc thuyền nhỏ cũng cập bờ.
Người bước lên trước, là Marvalho, cho dù là ban đêm lờ mờ, cũng không cách
nào che phủ được vẻ phiền muộn trong ánh mắt của ngài Thần tử.
Gaspol đi lên sau, mỉm cười nói với Karen: “Buổi gặp mặt chắc hẳn là rất thuận
lợi nhỉ, bọn họ rất hy vọng cậu sẽ gia nhập vào.”
Nhìn xem, ngài Trưởng khu đã trở lại bình thường.
Karen đáp lời: “Rất thuận lợi, hơn nữa ta đưa ra một phương án cấp tiến và mạo
hiểm hơn, ngài Andy đề nghị, để cho ngài đề lên chuyện này trước khi từ chức,
để cho ngài hỗ trợ gánh vác nguy cơ khi chuyện này thất bại.”
Đây không phải là đang ra vẻ thẳng thắn, bởi vì không có gì để giấu giếm, tất cả
mọi người không phải kẻ ngu, đến lúc đó Gaspol cũng sẽ hiểu rõ.
Gaspol nghe vậy, sắc mặt trở nên hơi nghiêm túc, sau một lát vẫn nói: “Đây là
việc ta phải làm.”
Marvalho bỗng nhiên cười lạnh nói: “Ngược lại thì có ta ở đây, coi như thật sự
đã làm sai chuyện, ngươi cũng sẽ không phải chịu sự xử phạt gì, đúng không?”
Rõ ràng, cuộc hẹn hò đêm nay đã vô cùng tệ hại, khiến ngài Thần tử tức giận
đến mức bây giờ cũng không nhịn được mà bắt đầu móc mỉa.
Gaspol đáp lời: “Bởi vì tính chất công việc của ta đã thay đổi.”
Marvalho đáp lại nói: “Nhưng mà, đối với công việc của ngươi bây giờ, ta rất
không......”
Karen đưa tay ôm bả vai Marvalho, Marvalho ngây cả người.
Marvalho cũng không phải phản cảm loại hành vi “Đi quá giới hạn” này của
Karen, trên thực tế, trong lúc giao tiếp hàng ngày, hắn ngược lại càng ưa thích
những hành vi như vậy, ngược lại thì người thận trọng lại chú ý giữ một khoảng
cách chính là Karen.
“Ngài có biết điểm khác nhau giữa mâu thuẫn bên ngoài và mâu thuẫn trong
nhà là gì không?”
Marvalho đối với Karen ngược lại là có thể bình tĩnh tính khí lại, thở dài, hỏi
lại: “Như thế nào, ngươi muốn dạy cho ta à?”
“Đúng vậy, không thể sao?” Karen cười hỏi, “Nếu ngài đã không hiểu, thì
không phải ta nên dạy cho ngài sao?”
“Ha ha, ngươi thế mà......” Marvalho ngập ngừng bờ môi một chút, nhún vai,
“Được rồi, ngươi nói đi.”
Karen chỉ vào nơi xa, buổi gặp mặt đã kết thúc, ngài Andy đang đứng trước cửa
khu nhà, tạm biệt những người khác để chuẩn bị lên xe rời đi.
“Hắn ta đề nghị để cho vợ của ngài chịu thiệt thòi mà gánh trách nhiệm.”
Marvalho liếc qua Karen: “Sau đó thì sao?”
“Chờ sau khi hắn lái xe rời khỏi nơi này, ngài đi chặn xe của hắn lại.”
“A, sau đó thì sao? Đánh cho hắn một trận à?”
Karen vỗ vỗ lồng ngực Marvalho, hỏi ngược lại:
“Tại sao lại không chứ!”
Marvalho có chút kinh ngạc nhìn về phía Karen: “Karen, ngươi có biết bây giờ
mình đang nói gì hay không?”
“Dùng thân phận của ngài, ngài đi đánh hắn, hắn cũng không dám đánh trả, sau
khi đánh xong, hắn cũng sẽ không đi tố cáo, bị ngài đánh không một trận, vậy
tại sao không đánh chứ? Đi thôi, Marvalho, đi dạy dỗ hắn ta một lần đi.”
Marvalho nhíu mày vấn nói: “Thế nhưng mà, tại sao ta phải đi dạy dỗ hắn làm
gì?”