"A, ngươi không cần sửa chữa lại bài tập à?"
"Không cẩn.”
"Vậy thì đi ăn đồ nướng đi, đồ nướng bên bãi biển."
"Được, không thành vấn đề."
Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, Karen dẫn theo Connor dạo bước trên bãi
biển.
Connor kể lại cho Karen về câu chuyện bãi cát và ánh trăng của Kevin, kể lại về
cái bóng lưng xinh đẹp làm rung động lòng người kia, cô bé là quên mất câu
chuyện của Kevin sao Karen có thể không biết được, nhưng Karen giả bộ như
mình không biết, còn không ngừng diễn vai phụ mà nói thêm mấy câu: "A, là
vậy sao?", "Tiếp theo thì sao?”
Connor kể chuyện rất hăng say, vài chỗ Kevin kể lại không toàn diện hoặc là
không tỉ mỉ, cô bé còn dùng trí tưởng tượng của mình mà bắt đầu bổ sung.
Ví như, lúc nữ thần Mills hướng về sâu trong biển cả, là ngồi trên một chiếc
thuyền làm từ xương trắng; ví như Thần khí mà Hải Thần sử dụng, là một cái
đinh ba làm từ xương cốt.
Sau khi ăn bữa khuya, Karen mới dẫn theo Connor ngồi xe ngựa đi tới địa điểm
họp mặt, cũng chính là đại giáo đường lần trước.
Sau khi kiểm tra thân phận để tiến vào, Karen phát hiện, rõ ràng là mình đã tới
chậm, không phải anh đã bỏ lỡ thời gian họp, mà là mọi người tới quá sớm, thật
ra bây giờ cho đến thời gian buổi họp, còn gần ba tiếng đồng hồ.
Cũng chính là vì chuyện hôm nay tương đối lớn, mới có thể để cho những nhân
vật ít nhất là Trưởng khu các cấp có thể giống như những hành khách ngồi tàu
lửa còn chưa tới ga mà đã đứng người lên, sớm chuẩn bị hành lý để xuống tàu.
"Ngươi ngồi đợi trong xe ngựa, có thể đi ngủ, cũng có thể làm bài tập." Karen
mở đèn trong xe ngựa lên, nói.
Thấy Karen xuống xe, Connor lập tức nhắc nhở: "Ngươi quên cầm theo bài tập
rồi này."
Karen khoát khoát tay: "Ta không làm."
Connor: "..."
Trên quảng trường phía ngoài giáo đường, có những nhóm người tốp năm tốp
ba, Karen có vẻ hơi cô lập, anh cũng không có hứng thú chủ động hoà nhập, tự
tìm một nơi trống trải mà đứng đó.
Một lát sau, Miegel dẫn theo một đám thư ký đi ra, bắt đầu dựa theo danh sách
mà cung cấp sổ tay hội nghị.
Sổ tay của Karen là do tự Miegel đưa tới, Miegel cười cười với Karen.
Chờ đến lúc Miegel quay người đi, Karen mở sổ tay ra, lật qua từng tờ từng tờ,
phát hiện bên trong không có ghi thêm câu chữ gì, cũng không có tờ giấy nhỏ
nào.
Cho nên, nụ cười vừa rồi của Miegel có ý tứ là: Rất xin lỗi, bây giờ ta không thể
giúp gì cho ngươi.
Hội nghị có hai điểm chính, một là giới thiệu tình hình chiến sự hiện nay ở
hoang mạc và việc tiến hành điều động nhân sự của Đòn Roi Kỷ Luật, hai là lựa
chọn Quân đoàn trưởng.
Sau đó, hội trường mở ra, mọi người tiến vào, vẫn giống như lần trước, dựa
theo chỗ ngồi đã sắp xếp mà ngồi xuống.
Vị trí của Karen cũng không thay đổi, hàng thứ nhất khu vực thứ hai, hai chân
có thể thả lỏng cực kỳ dễ chịu, vị trí Trưởng khu hai bên cũng không thay đổi,
sau khi ngồi xuống tất cả mọi người đều cười cười.
Karen để ý đến trong tay của hai vị này đều cầm theo cặp công văn đang phồng
lên, ừm, trên cơ bản thì ngoại trừ mình ra, hình như không có ai đi tay không,
không giống người thường một chút, thậm chí còn vác theo một cái va li hành
lý đến, đoán chừng là ngay cả đặc điểm phong thổ của hoang mạc đều đã
nghiên cứu tổng hợp xong.
Kiểm tra xong danh sách những người tham dự hội nghị, các nhân vật lớn trên
đài ngồi xuống, vị trí của Người Cầm Roi vẫn là trống không.
Nhân vật số hai của Đòn Roi Kỷ Luật mở miệng nói: "Đến lúc chính thức bắt
đầu hội nghị, còn có một khoảng thời gian, lúc này, Người Cầm Roi có ý là
trước tiên có thể mở một cuộc hội nghị nhỏ, những vị có ý tự tiến cử mình vào
vị trí Quân đoàn trưởng này, hiện tại có thể đi cùng ta, vào hội trường phía
trong."
Nhân vật số hai đứng người lên, còn nói thêm: "Vị trí Quân đoàn trưởng này rất
quan trọng, nếu cảm thấy mình không năng lực và cũng không đủ trình độ, cũng
không cần đến để cho đủ mặt, đừng nghĩ đến việc thử vận may. Ha ha, Người
Cầm Roi đang ngồi bên trong đấy, nếu như bị phát hiện ai không tự biết thân
biết phận, vậy chúng ta cần phải xem xét lại rằng ngươi còn có tư cách tiếp tục
ngồi ở vị trí hiện tại của mình hay không, dù sao thì kẻ ngu xuẩn và nhiều tâm
tư, cũng không có tư cách tiếp tục để hiệu lực cho Đòn Roi Kỷ Luật."
Đây là một lời uy hiếp, uy hiếp cực kỳ trực tiếp.
Cả hội trường, cũng chỉ có ông ta, mới có thể nói ra lời như vậy, không chỉ bởi
vì địa vị, mà là nhân vật số hai của hệ thống, việc ông ta cần phải làm là cố hết
sức hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, cho nên, ông ta không có khả năng đi
cạnh tranh vị trí này.
Lời cảnh cáo của ông ta có hiệu quả vô cùng tốt, vừa dứt lời, Karen đã nhìn thấy
rất nhiều người, bao quát hai vị Trưởng khu ngồi bên cạnh mình, đã cực kỳ tự
giác để cặp công văn xuống dưới ghế ngồi, hiển nhiên là không có ý định lấy ra
dùng.
Những vị đang ngồi, chỉ có một phần ba đứng dậy đi theo nhân vật số hai vào
hội trường nhỏ phía trong, những vị ngồi ở hàng thứ nhất cũng chỉ có khoảng
mười người đứng dậy đi cùng.
Lúc Karen đứng người lên chuẩn bị đi vào, phát hiện ở khu vực cấp Trưởng
khu, số người đứng dậy tính cả anh, thế mà cũng chỉ có ba cái, trong đó một
người lại là nữ Trưởng khu của Đòn Roi Kỷ Luật đại khu Dinger. Rất hiển
nhiên, cho dù nhân vật số hai không nói lời này, mọi người cũng đều cho rằng
phần lớn Trưởng khu không đủ tư cách, sau khi nhân vật số hai nói lời này, thì
càng không có người dám đứng lên.
Cho nên, lúc Karen đi vào hội trường nhỏ phía trong, anh là người cuối cùng,
đằng sau không còn ai.
Nhưng người xếp hàng phía trước, giống như là đang làm kiểm tra sức khoẻ.
Trong hội trường nhỏ bị chia làm hai phần, ở giữa bị trận pháp ngăn cách,
nhưng có thể trông thấy bố cục bên trong, một cái bàn đặt sau tấm màn che,
người đi vào trước hết sẽ để phương án lên, sau đó bắt đầu trần thuật đơn giản
và vấn đáp.
Từ đằng sau tấm màn che có thể trông thấy một luồng ánh sáng lấp lóe, đây là
lợi dụng trận pháp để nhanh chóng đọc nội dung, gia tốc hiệu suất "Chấm bài
thi".