đại, không, ở chỗ của Ophelia vốn là có cảm giác cổ đại, cho nên phù hợp với
phong cách thiết kế thiên hướng bảo thủ của em."
"Em phát hiện cái gì anh cũng biết." Eunice hơi kinh ngạc mà cúi đầu nhìn xem
Karen.
"Cái gì cũng hiểu được một chút, nhưng cũng không hiểu được nhiều."
"Anh quá khiêm tốn."
"Đây là sự thật, không phải khiêm tốn."
"Em vốn cho rằng anh sẽ cảm thấy trang phục mà em thiết kế không đủ thời
thượng và phá cách."
"Không có, những thứ như thời thượng hay phá cách, nhiều khi đều là đi theo
trào lưu, trào lưu giống như là thủy triều trên biển lên xuống, thật ra rất nhiều
thứ cho tới bây giờ cũng sẽ không thay đổi bản chất của chúng.
Không chỉ riêng mảng thiết kế thời trang, mảng thiết kế kiến trúc cũng vậy,
càng theo sát trào lưu thì qua mấy năm sẽ lộ rõ sự tụt hậu, ngược lại là những bộ
trang phục cổ, đồ vật bảo thủ thì nó vẫn là trang phục cổ, cũng vẫn bảo thủ, sự
biến hóa chất lượng cũng rất nhỏ.
“Đương nhiên..."
"Đương nhiên cái gì?"
"Có nhiều thứ, vẫn là cần sửa cũ thành mới, đuổi theo trào lưu một chút."
Eunice nghe hiểu Karen đang nói cái gì, trả lời: "Em biết."
"Miệng nói biết không có ý nghĩa gì hết, phải kiểm tra."
Eunice nhỏ giọng nói vào lỗ tai Karen: "Đợi đến buổi tối có được hay không?"
"Được, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Anh ra đề."
"Được."
"Không phải đề chọn một đáp án, mà là đề nhiều đáp án."
"Được."
"Một đề không đủ, phải nhiều hơn."
Eunice đưa gò má của mình kề lại cùng Karen, nói:
"Anh là giám khảo, tùy anh nói."
...
Chuyện buổi tối, đương nhiên phải để đến tối.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, nó không chỉ có thể che phủ sự xấu xí để lộ
lúc ban ngày, đồng thời cũng có thể che lấp được những việc không thích hợp
xảy ra vào ban ngày.
Hoàng hôn, Karen để người trong trang viên dắt con ngựa trắng kia ra, mình
chở Eunice cưỡi ngựa ở trong trang viên.
Karen cực kỳ thích loại cảm giác này, cưỡi ngựa, dạo bước trong trang viên trên
danh nghĩa thuộc về mình, bên trong còn có vị hôn thê của mình, đại đa số đàn
ông trên thế giới đang truy cầu hình tượng cũng chỉ có như thế mà thôi.
Chỉ có điều lúc đi ngang qua lăng mộ của tổ tiên gia tộc Ellen, Karen không
khỏi nhìn nhiều vào bia mộ của Thủy tổ Ellen vài lần.
Vị Thủy tổ kia, hiện tại đang ở trong không gian linh hồn của mình, đương
nhiên, cũng không phải thật sự là "Thủy tổ Ellen" đang nằm dưới mộ kia, vị
đang đứng trong không gian linh hồn cũng không có ý thức.
"Có lẽ những thứ tốt đẹp cũng rất dễ vỡ."
"Đúng vậy, bởi vì rất khó có được nó." Eunice nói, "Cho nên mới sẽ để người ta
quý trọng."
"Ừm."
Nếu như không phải đêm đó mình "Thức tỉnh" Bá tước Recar, trang viên Ellen,
nơi xinh đẹp này, đã thành “chuồng heo” của vương tộc Wien đi.
...
"Ta đi báo cáo công việc với Bộ trưởng!"
Leon đang trong trạng thái làm việc sục sôi giơ tin tức mới vừa lấy được ngồi
vào trong xe, chuẩn bị lái xe đi tìm Karen đang ra ngoài cưỡi ngựa, tin tức này
là về việc Sous xác nhận sẽ thăng chức đến đại khu Dinger, mà Tân Trưởng khu
cũng đã được lọn chọn... Chính là thẩm phán trưởng Gaspol!
"Này." Wilker gọi Leon lại.
"Thế nào? Ngươi cũng muốn đi?" Leon bỗng nhiên cảm giác mình có chút quá
rõ ràng, lập tức nói, "Ngươi đi cũng được, chìa khóa xe này."
Wilker lắc đầu, nói: "Cưỡi ngựa đi thôi."
"Ta không quá am hiểu việc cưỡi ngựa, lái xe sẽ nhanh hơn một chút."
"Tình báo này vốn cũng đã đoán được từ trước, không cần phải gấp gáp, nhưng
lái xe sẽ phá hư bầu không khí."
"Đúng, ngươi nói rất có đạo lý! Cám ơn ngươi, Wilker!"
Leon lập tức xuống xe, cũng cưỡi lên một con ngựa.
Wilker thì cùng Alfred tiếp tục tản bộ gần tòa lâu đài cổ, Wilker mở miệng hỏi:
"Ta phát hiện, Bộ trưởng cực kỳ tôn trọng việc hôn nhân này."
Wilker đến sau, cũng xem như đã thấy rõ ràng thực hư của trang viên này, mặc
kệ quá khứ đã từng huy hoàng hay chưa, hiện tại... Thật sự cũng không xem như
là trợ giúp gì.
Alfred hiểu ý câu nói này của Wilker, nhưng hắn không có giải thích cuộc hôn
nhân này thông qua phương diện tình yêu, cũng không tính toán đi giới thiệu về
sự liên kết giữa con mèo họ Ellen và thiếu gia;
Mà là cố ý hỏi ngược lại: "Cậu là cảm thấy việc hôn nhân này không có giá trị
thực dụng quá lớn đúng không?"
"Đúng thế." Wilker không che giấu chút nào, "Thật ra không tính đến điểm xuất
phát thấp và cao, ta phát hiện tất cả mọi người bên cạnh Bộ trưởng, đều rất có
thiên phú, cũng phi thường cố gắng, ta cũng biết tiểu thư Eunice từng vì thức
tỉnh huyết mạch và ngủ say gần nửa năm, nhưng bây giờ, ta không thấy tiểu thư
Eunice có cảm giác nguy cơ gì."
"Cô ấy hẳn là phải có cảm giác nguy cơ sao?"
"Chẳng lẽ không nên sao, cho dù cô ấy không biết thân phận thật sự của Bộ
trưởng là cái gì, nhưng lấy thân phận và địa vị bây giờ của Bộ trưởng, cô ấy
chắc hẳn phải cảm thấy nguy cơ mới đúng, nhưng cô ấy có vẻ như, chỉ đang
sống một cách rất bình thường."
"Nếu không thì nên thế nào?"
"Cái gì?"
"Ta hỏi cậu nếu không thì sao?"
"Ngài Alfred, ta không biết không là có ý gì..."
"Nếu không thì thiếu gia cố gắng phấn đấu là vì cái gì?"
"Cái này..."
"Thật ra, tiểu thư Eunice rất thông minh, cô ấy biết thiếu gia muốn cái gì."
"Ta vẫn có chút không thể nào hiểu được."
"Thiếu gia khổ cực nỗ lực vượt qua nguy hiểm để leo lên như vậy, cho nên sẽ
vô cùng mệt mỏi và căng thẳng, trong lòng sẽ chết lặng, sẽ chán nản hoặc thậm
chí sẽ mê mang.
Cho nên vào thời điểm này, thiếu gia cần về nhà, trông thấy một người, đang
sống hạnh phúc vô ưu vô lo;
Đàn ông kết hôn,
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy,
Như vậy thì sự vất vả và cố gắng ở ngoài mới có thể có ý nghĩa."