từng mảng lớn.
Phải biết rằng công trình kiến trúc này nằm ở trong khu vực Giáo Đình của
Luân Hồi, có trang bị trận pháp phòng ngự, dù thiếu tu sửa lâu năm cũng không
đến nỗi như vậy, lúc này Lango đề nghị:
“Ngài Karen, vì lý do an toàn, ta sẽ sắp xếp cho ngài lui về khu vực an toàn.”
“Không cần, tầm mắt ở nơi này rất tốt.”
Ánh mắt Karen ngưng lại, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa sổ thuỷ tinh vốn đã
rạn nứt bây giờ vỡ ra, gió đêm tươi mát tràn vào, thổi tắt cái nóng nảy lửa, cực
kỳ thoải mái dễ chịu.
Ở trên Cánh Cổng Luân Hồi phía xa thì có một vầng trăng sáng mọc lên.
Vị trí địa lý của Luân Hồi Cốc đặc biệt, phía bên ngoài là Biển Chết, hòn đảo
phía trên thì được bao phủ bởi màn sương dày đặc, cho nên đây có lẽ là lần đầu
tiên mà những sinh linh ở nơi này nhìn thấy được ánh trăng.
Lango thấy thế, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng của hắn kháng cự việc Thần Luân Hồi, nhưng cũng không có nghĩa
là hắn có thể tiếp nhận cái sự thật hoang đường là Nữ Thần Mặt Trăng đi ra từ
trong Cánh Cổng Luân Hồi đang xảy ra trước mắt.
Karen thì cảm nhận được một sự hợp tình hợp lý ngoài ý muốn.
“Ngài Karen, ta xin cáo lui trước!”
Lango lo lắng rời đi, hắn vốn đến để gặp mặt, cũng không phụ trách việc bảo vệ
cho khách quý ở đây cho nên ra vào rất là tự do.
Connor ở trong phòng vốn đã chìm vào giấc ngủ thì lúc này vừa vuốt mắt vừa đi
ra, trông thấy mặt trăng to lớn phía ngoài, trong miệng nói lầm bẩm:
“Cũng giống như trong mơ vậy, mặt trăng xấu quá.”
Connor sẽ thường xuyên tiếp thu được mảnh vỡ ký ức của Long Thần Phản
Nghịch ở trong mơ, hiển nhiên rằng cảm nhận của Long Thần Phản Nghịch
dành cho Nữ Thần Artemis rất tệ.
Ukunga cũng đi tới, nhìn về cảnh tượng phía xa, biểu cảm có chút phức tạp và
xoắn xuýt, nhưng bây giờ hắn còn chưa thể thích ứng với “Thân phận mới” của
Karen, cho nên không có mở miệng nói cái gì. Ngược lại là Muri, phát ra một
tiếng cảm thán: “Bộ trưởng, ta luôn cảm thấy trong lồng ngực có chút khó chịu,
không có cách nào biểu đạt ra thỏa thích.”
Karen mỉm cười nói: “Vậy cũng rất bình thường, trước đó ta cũng giống vậy,
bởi vì tâm lý bi tráng đã chuẩn bị quá tốt, nhưng lúc kết quả vậy mà không
ngừng triển khai theo hướng của Trật Tự thì không chỉ cảm thấy cực kỳ không
thích ứng, thậm chí còn có thể có chút mất mát.”
“Đúng như vậy, không sai.” Muri dùng sức gật nhẹ đầu, “Ai có thể nghĩ tới Nữ
Thần Mặt Trăng sẽ bước ra từ trong Cánh Cổng Luân Hồi.”
“Được rồi, từ từ mà làm quen đi, đừng cứ mãi anh hùng bi tráng, chúng ta phải
thích ứng với sự ưu nhã của Trật Tự.”
“Bộ trưởng dạy bảo rất đúng.”
“Karen dạy bảo rất đúng.”
Lúc trước lời này vẫn là do Đại tế tự tự nhủ, hiện tại, Karen cảm thấy gần như
mình đã thích ứng.
Nhưng mà Karen vẫn đưa tay vỗ phía sau lưng Ukunga một cái, nhắc nhở:
“Nếu như còn không mau chóng chuyển biến vậy chúng ta cứ thích ứng với loại
quan hệ này đi.”
Biểu cảm của Ukunga càng thêm phức tạp, nếu như thích ứng được vậy trước
đó có lẽ hắn sẽ nói rằng: Con trai ta nói nghe thật hay.
Nhưng câu nói này không nói ra miệng mà chỉ cần thoáng qua trong đầu một cái
cũng đủ để hắn cảm thấy linh hồn run rẩy.
“Ầm!”
Tiếng nổ càng dữ dội hơn lan đến, lần này, mặt đất bắt đầu nứt ra trên diện tích
lớn, hòn đảo nơi cư ngụ của vô số sinh vật vong linh này như sắp nứt vỡ ra.
Ngay lập tức là tiếng cầu nguyện đông đảo, ngay sau đó, là thuật pháp và các
loại khí cụ chiến tranh được triển khai.
Tiếng ma sát chói tai tạo ra sóng âm đáng sợ, ngay cả đám sương mù dày đặc
phía trên cũng mỏng đi bớt, đây biểu hiện của việc Cánh Cổng Luân Hồi bị ép
phải đóng lại.
Rốt cuộc Ukunga tìm được một cơ hội, cười nói: “Quá tốt rồi, Luân Hồi Thần
Giáo ra tay với Nữ Thần Mặt Trăng.”
Miuri liếm môi một cái, không nói chuyện.
Karen thì lắc đầu cười cười, nói:
“Đây là một đề bài đơn giản.”
Thần Giáo nào có thể cho phép một vị ngoại Thần đi ra một cách công khai từ
khu vực trung tâm của mình như vậy?
Nếu đặt trong quá khứ, có thể sẽ có người trong lòng còn có chút cảm giác may
mắn, cho rằng có thể thông qua phương thức giao lưu thân thiện để đổi lấy một
cục diện tốt cho cả hai bên, tóm lại là vì chính bản thân.
Nhưng khi ở Vườn Sinh Mệnh, Đại tế tự đã triệu tập rất nhiều Trưởng Lão của
các Thần Giáo chính thống cùng nhìn thấy sự đáng sợ và đói khát của Thần linh
khi trở về, mà Luân Hồi Cốc thì càng có kinh nghiệm từ lúc đối đầu với Rylisa.
Bởi vậy, lần trước Luân Hồi Thần Giáo còn bó tay bó chân vì không muốn tổn
thất mà cuối cùng phải chịu tổn thất càng lớn hơn thì lần này từ trên xuống dưới
đều có hành động rất quyết đoán.
Thật sự trên dưới một lòng để nhằm ngăn cản Nữ Thần Artermis ở trong Cổng.
Một khi Artemis thật sự ra ngoài thì cả Luân Hồi Cốc sẽ trở thành buổi trà chiều
đầu tiên cho Nữ Thần khi vừa trở về.
“Connor, chúng ta đến gần xem.”
“Ồ, được rồi.”
Connor thả người nhảy ra ngoài cửa sổ hoá thành Cốt Long, Karen, Muri và
Ukunga đều đi đến trên lưng rồng, sau một tiếng rồng gầm thì Cốt Long bắt đầu
ở bay lượn hướng về phía trên của Cánh Cổng Luân Hồi.
Cánh Cổng Luân Hồi cũng không hoàn toàn đóng lại, một nửa cơ thể của Nữ
Thần bị kẹt ở giữa hai cánh cổng, khuôn mặt được bao phủ bởi một vầng ánh
trăng.
Karen biết làm như vậy cũng không phải là vì biểu lộ rõ ràng sự thần bí và uy
nghiêm của Thần, chỉ đơn giản là không hy vọng để vẻ mặt gầy gò trơ xương
của mình lộ ra ngoài.
Phía dưới ngoại trừ các nhánh quân đoàn của Luân Hồi đã sớm vào vị trí ra thì
sinh vật vong linh trong các hang động bất kể là sống một mình hay một quần
thể thì tất cả đều bị cưỡng ép triệu hồi đến để đánh tới như là chốt thí để tiêu
hao sức mạnh của Nữ Thần.
Phần lớn đều bị chôn vùi trước khi đến gần, chỉ có một số nhỏ rất ít thể chạm
đến Thần thể của Nữ Thần, nhưng ngay cả như vậy thì quá trình vẫn không có
chậm lại mà ngược lại càng tăng tốc.
Hiển nhiên bên phía Luân Hồi vô cùng rõ ràng cuộc chiến với Thần linh là một
“Hành vi nghệ thuật” cần sự hy sinh rất lớn.
Cũng không biết sau khi đã dùng hết những sinh vật vong linh kia thì các thần
quan Luân Hồi có thể có sự giác ngộ giống như Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự hay không.
“Connor, nhích sang bên cạnh một chút.”