cầm trong tay xuống, không phải là vì để trống tay chuẩn bị rút thăm, mà là để
hai tay sau lưng, cúi đầu xuống lui lại hai bước, biểu thị vẻ sợ hãi và kháng cự.
Thần Trật Tự vì để con gái Ankara của mình vui vẻ, để Ankara viết lên phiếu
sách tên của một vị Thần sẽ chết.
Câu chuyện này được ghi chép lại rõ ràng ở trong Ánh Sáng Trật Tự.
Nhưng Dinah rõ ràng, mình không phải Ankara, cô chỉ là một cái đứa con gái
nuôi, mà giữa cha của cô với Đại tế tự và Người Cầm Roi, cũng không thuộc
quan hệ uỷ thác bạn bè bình thường, trong mơ hồ cô đã sớm đoán ra được kết
cục của cha mình.
Chưa kể kết cục của Ankara vốn cũng không tốt.
Đại tế tự không để ý đến Dinah đang nơm nớp lo sợ, mà là nhìn về phía Người
Cầm Roi, trong ánh mắt, lộ ra vẻ thâm thúy.
Verden khom người, không nhúc nhích.
Đây vốn là một bài kiểm tra vô cùng căng thẳng, nhưng hắn lại là mang theo
đáp án tới.
Sau khi "Xác nhận" thân phận Thần tử của Karen, Verden không hoài nghi gì về
tính chính xác của đáp án này.
Chỉ có điều Người Cầm Roi không hổ là Người Cầm Roi, người bình thường
sau khi cầm trong tay câu trả lời chính xác thì sẽ không cách nào kiềm chế sự
vội vã muốn đi nộp bài thi, hắn còn chú trọng cách thức chỉnh chu và tô điểm
hơn.
Sự trầm mặc sau khi kéo dài một khoảng thời gian ngắn thì bị Đại tế tự phá vỡ.
"Có lẽ, ta nên nhận thức lại ngươi nhỉ, Verden."
"Đi theo ngài lâu như vậy, nếu là không có một chút tiến bộ gì thì chính ta đều
không thể tha thứ cho bản thân."
Đại tế tự: "Ta cũng không nghĩ đến rằng ngươi có thể nhìn thấy tầng nghĩa này."
Verden: "..."
"Ta có thể hiểu được sự chần chờ và e ngại của bọn hắn, ta biết, bọn hắn đối với
ta là trung thành, cũng thành kính đối với Trật Tự, nhưng điều mà chúng ta sắp
đối mặt, là cục diện chưa từng có trong kỷ nguyên.
Bọn hắn nên sớm hiểu rõ rằng bất cứ sự do dự gì cũng đều không có ý nghĩa,
chúng ta không chỉ đã không còn đường lui, thậm chí ngay cả tư cách để đứng
nhìn cũng sẽ không còn.
Bởi vì có lẽ từ trước đây rất lâu, tiền bối của chúng ta đã thay thế chúng ta mà
đánh cược tất cả.
Bọn hắn xem mình như là tiền đặt cược, chúng ta, cũng là một phần của tiền đặt
cược."
Verden: "..."
Người Cầm Roi rất muốn nói tiếp, hắn rõ ràng, dựa theo thói quen của Đại tế tự,
lúc này nên có người đưa ra lời nói phối hợp, nhưng bây giờ, vấn đề của việc
chỉ biết đáp án nhưng lại không biết nguyên lý để giải đề hiện ra.
Giống như là đang chơi trò chơi đoán từ, Verden chỉ có thể căn cứ theo miêu tả
của Đại tế tự mà phụ hoạ, chỉ khi nào phụ họa sai vậy thì kết cục sẽ rất thê
thảm.
Đại tế tự cầm lấy xì gà, đưa choVerden, Verden cung kính nhận lấy.
"Một số thời điểm, không phải kẻ địch tấn công chúng ta, mà là sự sợ hãi của
chúng ta."
Verden: "Đúng vậy, dũng khí rất quan trọng."
"Mặc kệ kẻ địch hùng mạnh dường nào, chúng ta làm tốt chuyện chúng ta nên
làm là được rồi, bởi vì chúng ta cũng không biết lúc nào kẻ địch sẽ đến, có thể
là đối mặt với chúng ta, cũng có khả năng, là đối mặt với đời sau của chúng ta.
Ta không hy vọng đến lúc đó đời sau của chúng ta sẽ oán trách chúng ta, trong
thời điểm này chỉ lo sợ hãi mà không phải tích trữ thêm một phần tài nguyên
hay tạo ra thêm một món Thần khí.
Ta càng tin tưởng rằng người đời sau của chúng ta sẽ có trí tuệ và sự đảm
đương."
Verden: "Đúng vậy, ta tin tưởng người đời sau sẽ có đầy đủ dũng khí."
"Nếu bọn hắn thật sự mạnh mẽ, tại sao phải chờ tới bây giờ mới xuất hiện dấu
hiệu trở về, nói cho cùng thì cũng chỉ là một đám chó thua trận bị đuổi ra khỏi ổ
thôi. Bây giờ đang đứng ngoài bờ tường sủa bậy vài tiếng, ra vẻ giống như mình
rất ghê gớm."
Verden: "Xin ngài yên tâm, Trật Tự Thần Giáo chúng ta có đủ dũng khí, để
ngăn cản bọn hắn ở ngoài vĩnh viễn."
Đại tế tự vứt xấp phiếu sách xuống bàn trà, nói với Dinah:
"Rút ở chỗ này cũng không ai trông thấy, sẽ không có ý nghĩa, chờ đến khi tổ
chức một bữa tiệc công khai rồi con đến rút đi."
Dinah theo bản năng muốn lắc đầu từ chối, nhưng lại bị một bản năng từ tận
xương tuỷ thúc đẩy mà gật đầu:
"Được rồi, Đại tế tự."
Đại tế tự cười cười, nói: "Nghe nói, ngươi lập tên Karen kia thành người nối
nghiệp của ngươi, còn gọi đám người Creed đến làm người chứng kiến?"
Trong lòng Verden thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đổi đề tài, rốt cục mình cũng
không cần tiếp tục nghiền ngẫm đi đi lại lại dựa trên cái từ ngữ an toàn là
“Dũng khí” này nữa.
"Đúng vậy, ta đã chuẩn bị báo cáo với ngài, ngài nói, hắn là tiểu Verden."
"Ha ha ha, nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại gấp gáp như vậy, sao thế, chả nhẽ
hàn độc trong cơ thể ngươi đã không có cách nào khống chế rồi sao?"
Verden cúi đầu xuống, không xác nhận cũng không phủ nhận, mà chỉ nói: "Xin
ngài yên tâm, sẽ không chậm trễ công tác."
"Đáng tiếc, hắn đã có vị hôn thê, bằng không Dinah của chúng ta…"
Dinah cũng vừa lúc mà đỏ mặt.
Đại tế tự giống như là cố ý giải trí mà hỏi thăm: "Có để ý, đúng không?"
Khi hắn muốn giữ khoảng cách với ngươi, ngươi không thể tỏ ra thân mật; khi
hắn muốn cảm nhận tình thân cha còn, ngươi cần phải đáp lại kịp thời.
Tất cả mọi người bên cạnh đều cần phối hợp với cảm nhận và yêu thích của
hắn, không ai có thể ảnh hưởng đến hắn, chỉ có hắn có thể ảnh hưởng tới người
khác.
Dinah mím môi một cái, nói: "Đúng là thích, dáng vẻ nhìn rất đẹp, lại rất có
năng lực, chỉ là … "
"Chỉ là cái gì?"
Dinah vốn muốn nói là không hiểu được cách quan tâm người khác.
Nhưng cô lại ý thức được không thể đáp lời như thế, nếu không sẽ để Đại tế tự
nghe ra được là đang ám chỉ hắn.
Mặc dù ở trong mắt Dinah, Karen và Đại tế tự thật sự rất giống, bọn hắn đều sẽ
rất là ấm áp, nhất là Karen xử sự làm người vô cùng đúng mực, coi như trong
lúc bất tri bất giác, bất cứ hành vi của nào của ngươi cũng bắt đầu phối hợp với
cuộc sống và sở thích của hắn."
“…chỉ là gặp trễ."
"Ha ha ha, con đấy nhé, người ta đã có hôn ước, coi như thôi đi, đối tượng hôn
ước là nhà nào?"