Karen cầm một cái đĩa lên, lấy kẹp mà gắp một ít bánh mỳ và xúc xích, phần
bữa sáng của ba người cũng không phải là chỉ đủ cho ba người, trên thực tế, có
thể cung cấp đồ ăn đủ cho sáu bảy người trưởng thành ăn nó.
Sau khi gấp đầy đĩa đồ ăn, Karen lại đi qua, ấn nút thang máy, thang máy còn
chưa chạy xuống dưới, vẫn còn đứng yên ở tầng này, sau khi cửa thang máy lại
mở ra một lần nữa, Karen bưng đĩa đồ ăn và cầm theo một ly nước chanh lớn
bước vào trong.
Lập tức, cửa thang máy khép kín lại.
Richard hơi nghi ngờ mà nhìn Karen một chút, Karen hỏi: "Đã ăn bữa sáng
chưa?"
"Vẫn chưa."
Karen đưa cho cậu ta một cái nĩa, sau đó ngồi xuống, thấy Richard vẫn còn
đang đứng, Karen ngoắc ngoắc nói: "Ngồi, trước hết ăn sáng đi."
"A, được rồi."
Richard nghe lời ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.
Karen cầm lấy ly nước chanh kia rồi uống một ngụm lớn, sau đó đưa cho
Richard, Richard cũng cầm lên mà uống một ngụm.
"Có thấy buồn chán không?" Karen hỏi.
Richard lắc đầu, nói: "Đây là bổn phận và công việc của tôi."
"Ừm, làm việc cho tốt, thái độ của cậu chắc chắn đội trưởng đã thấy được, lần
sau nếu có nhiệm vụ thì cậu có lẽ sẽ được sắp xếp vào một vị trí tốt hơn."
"Thế nhưng tôi cảm thấy vị trí trông chừng thang máy này cũng cực kỳ quan
trọng, bởi vì bên ngoài khách sạn có trận pháp, trong khách sạn, giữa mỗi một
tầng với một tầng khác, giữa mỗi một căn phòng với nhau, cũng đều có trận
pháp và cấm chế ngăn cách, bao gồm cả trong cái thang máy này, cũng có trận
pháp.
Cho nên, người có thể lên trên tầng này, đều phải đi qua chỗ của tôi, nơi này, rất
quan trọng."
"Đúng thế." Karen nhẹ gật đầu.
Richard cắn một cái xúc xích, tiếp tục nói: "Lúc Chủ giáo Bern xuống thang
máy, ông ấy giống như đang suy tư chuyện gì đó, tâm trạng có chút chập chờn
lên xuống."
"Ồ?" Karen có chút ngoài ý muốn, đứa em họ này của mình vậy mà cố ý quan
sát một người, quan trọng nhất chính là, cậu ta nguyện ý chia sẻ với mình.
Điều này có nghĩa là vì cảm giác thân thiết của cậu ta đối với mình từ lúc trước,
nên thật sự xem mình như là một thành viên trong gia đình.
"Ông nội tôi từng nhắc qua về Chủ giáo Bern, nói rằng ông ta mặc dù chỉ là một
vị Chủ giáo cấp một có địa vị khá thấp ở đại khu Thành phố York, nhưng sức
ảnh hưởng thật sự của ông ta không chỉ có bấy nhiêu đó, chủ giáo cấp 1 của đại
khu Thành phố York rất có thể chỉ đơn giản là một cái thân phận mà ông ta cần
vào lúc này."
Giữa Chủ giáo và Chủ giáo, cũng có sự phân chia đẳng cấp, từ 1 lần lượt lên
đến 9 là cao nhất, nhưng trên ý nghĩa thông thường thì cái này có sự liên hệ với
đãi ngộ nhận được.
Trên thực tế, Trật Tự Thần Giáo nói riêng hoặc là nội bộ của phần lớn Thần
Giáo khác nói chung, đó chính là chức vị, cảnh giới, quyền lực và trách nhiệm,
sức ảnh hưởng, dựa trên bốn phương diện này nên không có cách nào có thể sắp
xếp được chính xác nhất.
Từ Thần bộc, Thần khải, Thần mục, cho đến Thẩm Phán Quan, Phán Quyết
Quan, Thuật Pháp Quan, về sau là Chủ Giáo của Đại khu, sau đó là Chủ Giáo
Đại khu cấp bậc cao hơn, cũng ví như cấp bậc của Đại khu Thành phố York là
ngang ngửa với Đại khu quốc gia Ruilan, còn Đại khu đế quốc Wien thì cao hơn
Đại khu Ruilan một bậc, sự khác nhau có điểm giống với hệ thống công chức
của một thành phố và hệ thống công chức của một tiểu bang.
Gây nhầm lẫn ở một chỗ là, tên cảnh giới và tên chức vị của Trật Tự Thần Giáo,
có một bộ phận lớn là trùng nhau, xưng hô giống nhau, vừa có thể dùng để đại
diện cho chức vị, lại đôi khi lại để đại diện cho cảnh giới.
Trong vài tình huống cực đoan, nếu như cống hiến cũng đủ lớn hoặc là địa vị đủ
cao, cho dù là Thần bộc, cũng có thể đảm nhiệm chức vị Thẩm Phán Quan hoặc
thậm chí là cao hơn, bởi vì cho dù Trật Tự Thần Giáo có nắm đấm lớn nhất,
những người phụ trách việc đánh nhau trong bộ máy Thần Giáo này cũng không
phải chiếm đa số.
Ví như trường hợp ông nội Dis của mình, dù luôn chỉ là Thẩm Phán Quan,
nhưng ngay cả Rasma khi bước vào thành phố nơi ông nội mình sinh sống đều
sẽ cảm thấy sợ hãi.
Lại thêm một ví dụ ngay trước mắt, Richard là Thần mục, nhưng trên giấy
chứng nhận cũng chỉ là Thần bộc, mình đã đạt tới cảnh giới Thẩm Phán Quan,
nhưng vẫn như cũ cầm giấy chứng nhận của Thần bộc.
Đợi đến khi lên trên Thuật Pháp Quan, cảnh giới và chức vị mới có thể tách biệt
khỏi nhau, áp dụng cách giải thích khác nhau.
Mà nguyên nhân tạo nên cái thể chế hỗn loạn này đó chính là... Sự phát triển và
mở rộng của Thần Giáo, vốn chính là sự không cân bằng, cũng không phải
giống như việc nhỏ mực vào trong một cốc nước, khuấy một chút thì màu sắc sẽ
từ từ thay đổi, nó trải qua khoảng thời gian không ngừng tranh chấp giằng co rất
lâu giữa các giáo hội, mới tạo thành một cục diện tương đối ổn định