Muri cũng cười cười, nói: "Không có việc gì."
Karen phủi tay, nói: "Được rồi, mọi người tiếp tục xuất phát, đội đằng sau đổi
lên đằng trước!"
Philomena đỡ lấy Richard và Muri cùng một chỗ đi về phía trước, Ventura cùng
Muri thì đi ở phía sau cùng.
Sau khi đi tiếp được một đoạn, cuối cùng đến phần cuối hang động, phía trước
xuất hiện một vùng đất lở, phía trên mảng đất lở có một lớp nham thạch, bên
trong nham thạch được tạc thành năm cái đầu phun hình miệng rồng, bên trong
miệng rồng còn có năng lượng thuộc tính hỏa ở trong.
Ngọn lửa phun ra trong hành lang lúc nãy là đến từ năm cái đầu phun miệng
rồng này.
"Ashley, Thuật pháp chiếu sáng." Karen dặn dò nói.
"Vâng, đội trưởng!"
Ashley triệu hồi ra một con yêu thú cơ thể béo ú chắc nịch nhưng có thể bay, cơ
thể của nó có ngọn lửa đang cháy ở trên, nhưng mà khi nó vừa bay về phía
trước thì không gian bốn phía bắt đầu sáng lên, bởi vì bên trong không gian này
có rất nhiều mảnh thạch anh.
"Wow." Richard há to miệng,
"Thật đẹp."
Karen cũng không khỏi hít sâu một hơi, cảnh tượng trước mắt, thật sự là có một
chút rung động.
Trên vách đá xung quanh bốn phía, tất cả đều là những mảnh thủy tỉnh, ánh
sáng lấp lánh không ngừng phản chiếu, tạo ra hiệu quả lộng lẫy xa hoa.
Mà ở phía dưới là một loại kiến trúc có bố cục giống như Đấu Trường La Mã,
từng bậc từng bậc thang hướng xuống phía dưới, ở vị trí trung tâm có một bãi
đất bằng phẳng, phía trên có đặt một chiếc quan tài.
Đợi đến ánh sáng tiếp tục phản chiếu qua chiếc quan tài thủy tinh, mấy bậc
thang xung quanh quan tài thạch anh vật mà có đầy những người đang ngồi.
Bọn họ giống như là ngồi ở chỗ đó xem tiết mục, lại giống như là đang cúng
bái.
Lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện ra một đám "Người xem", để không khí nơi này
trong nháy mắt trở nên quỷ dị.
"Có gần một nghìn người nhỉ?" Muri cảm khái nói. Alfred nhẹ gật đầu, nói:
"Hiện tại chúng ta cũng đã biết được những người ở trong quan tài kia đã đi
đâu, thi thể của tổ tiên các đời của gia tộc Congers, tất cả đều bị sắp xếp vào nơi
này."...
Mas nghi ngờ nói: "Cho nên, người của gia tộc Malife, rốt cuộc bọn họ có biết
hay không? Bọn họ là tự nguyện hay vẫn là bị người khác lừa gạt?"
Bart đi tới, mở miệng nói: "Tốt nhất cậu cầu nguyện là bọn họ đều tự nguyện,
nếu như bọn họ bị lừa, vậy chúng ta lát nữa sẽ gặp phiền phức rất lớn đấy."
Nếu như là tự nguyện, vậy thì có ý nghĩa mỗi lần người của gia tộc Congers
được chôn cất, người trong gia tộc sẽ vận chuyển quan tài đến nơi đây, sau đó
lại mở quan tài lấy thi thể ra rồi bố trí vào nơi sâu nhất này.
Sau khi làm xong, thì bọn họ có thể rời đi.
Có lẽ mỗi năm một lần? Hay là mấy năm hay là mười năm một lần, sắp xếp
những người đã chết trong gia tộc vào trong nơi này.
Mà nếu như là bị lừa, đó chính là lăng mộ này từ khi mới bắt đầu thiết kế đã là
một cái âm mưu, người nhà Congers chỉ đem quan tài đưa đến chỗ vách đá, lại
đem quan tài buộc trôi nổi lên trên những sợi dây, để cho những chiếc quan tài
bồng bềnh phía trên vực sâu, đại biểu cho hàm ý gì đó của truyền thống gia tộc.
Đợi đến khi bọn đi rồi, từ trên vách đá phía đối diện xuất hiện một thứ gì đó lấy
thi thể ra khỏi quan tài rồi đưa hết vào trong nơi này.
Alfred suy đoán nói: "Kẻ vận chuyển sẽ không phải là cái tên mà chúng ta đã
đốt thành tro ở ngoài chỗ kia chứ?"
Karen hỏi ngược lại: "Nếu như chỉ có một mình tên đó ở chỗ này, hắn ta sẽ còn
cố gắng làm việc như vậy sao?"
"Thiếu gia nói rất có đạo lý."
Karen giơ tay lên, hạ lệnh: "Kéo giãn đội hình chiến đấu, tiến lên."
Mọi người bắt đầu bố trí theo đội hình rồi tiến về phía trước, Richard rời khỏi
Philomena, được Memphis đỡ.
Càng đi hướng xuống, nhiệt độ càng thấp, cảm giác giống như phía dưới đang
mở điều hòa không khí.
Đợi đến tới gần những "Người xem" kia, có thể nhìn thấy bộ dáng của họ rõ
ràng hơn.
Đầu tiên, quần áo trên người của bọn họ đều rất tỉ mỉ và quý giá, còn có phong
cách của nhiều thời đại khác nhau.
Tiếp theo, bọn họ đúng là thi thể, nhưng độ phân hủy của thi thể cũng không
cao, có vài thi thể trên người có đốm đen, nhưng phần lớn thi thể đều duy trì bộ
dáng lúc còn sống của bọn họ, thậm chí ngay cả lớp trang điểm trên mặt vẫn
còn rất rõ ràng.
Cuối cùng, trước ngực bọn họ đều có một mảnh thạch anh đâm vào, cố định bọn
họ ở trên chỗ ngồi, cho nên tư thế của bọn họ rất kỳ lạ, cơ thể đều ngồi nghiêng
về phía trước, không có ngược lại, nhưng hai tay hoặc là đặt giao nhau ở sau
lưng hoặc là rủ xuống ở bên người.
"Mẹ nó, cảm giác nơi này còn rất kinh khủng." Richard cẩn thận nhìn chằm
chằm một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ, lại phát hiện đầu lưỡi của bà ta vậy
mà cũng kéo ra, phối hợp với lớp trang điểm đậm ở trên mặt, giống như là đang
trêu đùa mình.
Bước theo cầu thang tiếp tục hướng xuống, từng dãy ghế của những người xem
đã ở sau lưng, tiểu đội tới gần khu vực bằng phẳng ở trung tâm.
Bốn phía xung quanh quan tài thạch anh, trưng bày bốn cái tế đàn nhỏ, tuy gọi
nó là những tế đàn chẳng bằng gọi chúng là những chiếc bàn trà nhỏ, phía trên
trưng bày các loại vật phẩm như gậy phép, thần bào, vương miện, châu báu.
Trông thấy những thứ này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kích động lên, thật
ra những người ở đây cũng không có mấy người là trong nhà thiếu phiếu điểm,
nhưng nhiệm vụ lần thứ nhất, mọi người vẫn hi vọng có thể có được thu hoạch
đủ lớn, những món đồ chôn cùng này, bất cứ một món đồ nào đem được ra
ngoài, đều khiến nhiệm vụ này đáng giá.
"Kiểm tra xung quanh quan tài thạch anh này xem có trận pháp cảm ứng nào
không." Karen hạ lệnh.
"Vâng, đội trưởng." Mas lập tức ngồi xổm xuống bố trí trận pháp thăm dò.
Chỉ trong chốc lát, trận pháp đã được bố trí xong, khởi động thăm dò.
Nhưng trận pháp vừa mới khởi động, bỗng nhiên có tiếng nhạc truyền đến, lập
tức có thêm âm thanh cao vút từ tiếng ca mà một người phụ nữ hát lên.
"A ~~~~ "
Karen lập tức nói: "Dừng trận pháp lại."
Mas lập tức đình chỉ trận pháp.
Cùng với trận pháp bị dừng lại, tiếng nhạc biến mất, tiếng hát cũng biến mất.