của cô bé ra ngoài, sau đó rất là uất ức mà đặt cằm trên giường, cái đuôi chó lắc
lắc.
Pall lập tức hỗ trợ giải thích nói: "Đây là trò chơi nhỏ giữa chúng ta, là que
xương nhỏ chủ động yêu cầu."
"Nó chủ động yêu cầu?"
"Đúng vậy, meo."
Pall leo xuống từ trên người Karen, nhảy lên giường, sau đó trực tiếp lẻn đến
bên cạnh cô bé, ngồi xuống trên đầu cô.
Một con mèo đen ngồi ở trên một mái tóc màu trắng, cảm giác tương phản rất
mạnh.
Que xương nhỏ mặt không thay đổi mà nhìn Karen, dáng vẻ cứ như không có
chút ảnh hưởng nào.
Pall dùng vuốt mèo chỉ chỉ xuống phía dưới: "Nó chỉ có hình dáng của con
người mà thôi, nhưng cậu không nên thật sự thay thế nó vào hình tượng cô bé ở
độ tuổi này, trên thực tế, nó là một con rồng nhỏ."
Karen có chút hiểu được.
Pall tiếp tục nói: "Là một con vật... Là một động vật nhỏ, cần chơi đùa, cần
khám phá, đây là phương thức quen thuộc phổ biến của động vật khi còn nhỏ,
con chó ngu thật ra chỉ đáp ứng yêu cầu chơi cùng của nó."
Nói, Pall dùng móng vuốt vỗ đầu của cô bé một chút:
"Này, ngươi đáp lại một chút đi, nếu không thì Karen cho rằng chúng ta đang
bắt nạt ngươi đấy."
Cô bé gật đầu một cái,
Nói một tiếng:
"Gâu."
Karen: "..."
Kevin: "..."
"Ha ha meo, đây là chuyện ngoài ý muốn, thật ra nó cũng không thích ngôn ngữ
của nhân loại, càng thích cách phát âm ngắn ngọn để trao đổi này hơn, cậu nhìn
xem, gâu một tiếng, có thể ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa, tiện lợi hơn nhiều so với
nói chuyện."
Karen đi đến bên giường, ngồi xuống.
Cô bé vốn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, cũng nhích người đến bên giường,
ngồi xuống.
Cô bé thật ra cực kỳ mẫn cảm, trong phần lớn thời điểm, cô sẽ rất cố gắng yêu
cầu mình và Karen bình đẳng trên mặt hình thức.
Nhưng cô bé thật sự là nhặt được hạt vừng ném đi quả dưa hấu, bởi vì cô bé đã
cùng Karen ký kết khế ước chủ tớ.
Nếu như Karen là một ông chủ không có lòng tốt, cô bé thật sự đã bị lừa gạt chỉ
với một viên kẹo.
Karen mở miệng nói: "Vẫn cần phải dạy nó nói chuyện..."
Không đợi Karen nói xong, Pall đã đập một chân lên đầu chó của Kevin;
"Đúng vậy meo, cần dạy nó nói chuyện, nếu không về sau lúc ngươi cùng với
nó ra ngoài, nó chỉ biết gâu gâu gâu hoặc là meo meo meo thì thật sự sẽ rất mất
mặt, không uy phong một chút nào, cảm giác như mất sạch hình tượng."
Kevin dùng sức gật đầu chó.
Pall vốn là một con mèo lại vẫn luôn không cảm thấy mình là một con mèo, và
Kevin vốn là một con chó những vẫn luôn không cảm thấy mình là chó, trên
phương diện kỳ thị chủng tộc "Mèo chó" cũng không có chút ngại ngùng nào.
Cô bé bắt đầu nhíu mày, cô thật ra có thể nghe hiểu lời nói, cô chỉ muốn chơi
đùa, nhưng khi Karen vừa tiến đến, không khí đang rất tốt đã bị phá hư rồi;
Cô bé không phải hận ai, chỉ là không thích loại thay đổi này.
Mặt khác, cô bé và Pall cùng Kevin chơi với nhau quả thật rất vui vẻ, cô bé
nguyện ý chủ động đi tiếp xúc với bọn chúng, bởi vì ở trong mắt cô, không có
phân chia "Mèo" và "Chó", không cảm thấy mình và "Các vật nuôi" ngồi cùng
một chỗ là một sự không bình đẳng, cô bé cũng có thể cảm nhận được, hai con
vật này không giống bình thường.
Nhất là... Con chó này.
Lần đầu lúc tiếp xúc, theo bản năng mình bài xích việc con mèo này nhích lại
gần mình, phát ra một tiếng gầm nhẹ đối với nó.
Con chó này lập tức cản ở phía trước con mèo này, ánh mắt trầm xuống nhìn
mình, phát ra một tiếng: "Gâu!"
Cô bé cảm giác được ẩn ý trong ánh mắt, một sự uy hiếp... Cảnh cáo.
Cuối cùng, vẫn là do con mèo này đứng ra hoà giải, tiếp tục nói chuyện cùng
với mình, mới hóa giải sự cẩn thận và không quen trong lần đầu tiếp xúc.
Bây giờ, cô bé cảm thấy mình cực kỳ hưởng thụ kiểu không khí này, nhưng
Karen vừa tiến vào, cô đã phải vô thức đi "Duy trì bình đẳng", cô cảm thấy mệt
mỏi quá.
Nếu như Karen có thể vẫn luôn hôn mê, không gặp mặt nữa, có vẻ cũng rất tốt.
Hình thức tư duy của trẻ con thật ra chính là như vậy, bọn chúng đơn giản cũng
bởi vì bọn nó sẽ không suy nghĩ quá nhiều, ví như Cốt Long sẽ không suy nghĩ,
nếu như không có Karen, con mèo và chó này còn có thể tiếp tục sống vô tư như
vậy hay không.
Mặt khác chính là khi Karen vừa vào, đã yêu cầu mình học tập ngôn ngữ của
nhân loại... Thật sự là, để cho mình cảm thấy thật không thoải mái.
Lần trước, cái người đàn ông mắt rực đỏ kia, còn nói muốn truyền thụ cho cô bé
một ngôn ngữ khác càng đẹp đẽ hơn.
Cô bé không biết càng ngôn ngữ càng đẹp đẽ hơn là có ý gì, nhưng có thể cảm
giác được chắc chắn sẽ càng khó học hơn.
Trong góc nhìn của Karen, vết thương trên người cô bé đã phục hồi như cũ, trên
phương diện ăn uống sẽ không thành vấn đề, Alfred và Neo tất nhiên sẽ muốn
Địa Huyệt Thần Giáo chiêu đãi tài nguyên tốt hơn;
Mặc dù cô bé vẫn gầy gò như cũ, cằm thật nhọn, nhưng khí chất u buồn bẩm
sinh này có vẻ càng phù hợp với hình tượng của cô bé hơn, ngược lại tạo ra cảm
giác vừa đúng cho người khác.
Nếu như không cân nhắc đến khả năng sẽ nhai được luôn một người, như vậy
cô bé quả thật rất ngây ngô và đáng yêu.
Muri tuyệt đối sẽ không cảm thấy Cốt Long đáng yêu.
Khóe miệng Karen khẽ nở nụ cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt
của cô.
Khóe miệng của cô bé giật giật, có vẻ như đang thử cong miệng lên, rốt cục,
mỉm cười; sau đó cô bé xích lại, giơ tay lên, bắt lấy mặt Karen, cũng nhéo nhéo.
Sau khi làm xong, ngồi về chỗ cũ, thở phào một cái, cảm giác, mệt mỏi quá.
Karen nói với Pall: "Giao nó cho cô đấy."
Chuyện nhà thì vẫn luôn giao cho Pall quản lý.
Hầu gái, Tà Thần, đều nghe Pall điều giáo.
Pall dùng vuốt mèo vỗ vỗ ngực của mình: "Không có vấn đề, yên tâm đi, giao
cho ta, ta sẽ nuôi lớn nó thật tốt, đợi đến khi nó lớn hơn một chút nữa, sẽ có thể
mang theo ta bay trên trời, ha ha meo!"
Pall dùng từ "Mang" mà không phải "Chở".
Có nghĩa rằng cô đã sớm thăm dò rõ ràng tính nết của con Cốt Long nhỏ này.
"Bây giờ nó cũng có thể bay." Karen nhắc nhở.